Hãy cứ yêu và trưởng thành
Tôi từng nghĩ rằng tình yêu là nguyên nhân của mọi đớn đau. Nhưng hoá ra, không phải yêu thương gây ra thương tổn mà do những kỳ vọng, nỗi sợ hãi, khao khát sở hữu và cả sự non nớt của chính mình.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên như một bản nhạc không lời, mang theo mùi đất ngai ngái hòa quyện cùng vị nước mát lành thoang thoảng trong gió. Từng có lúc, những cơn mưa phố quen đưa tôi lạc vào miền ký ức về một mối tình dang dở. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, mưa đã thôi khơi gợi nỗi buồn trong tôi. Tôi đứng lặng, ngắm từng giọt nước lành lạnh ve vuốt làn da, chỉ thấy lòng mình êm ả, như thể đang được đất trời vỗ về yêu thương. Có lẽ, mưa vốn vẫn vậy, duy chỉ lòng người đã đổi thay?
Suốt một thời áo trắng, từng có người ngày ngày chở tôi tan trường về trên chiếc xe đạp cũ. Trong màn mưa bất chợt, người khẽ kéo tay tôi vòng qua eo mình rồi thì thầm: "Ôm chặt nhé, kẻo lạnh". Người gắng sức đạp nhanh hơn. Tôi trộm cười vì biết có vội vã thế nào thì cả hai cũng sẽ ướt. Tấm lưng người vẫn non nớt nhưng ấm áp quá đỗi, tôi đã ngỡ đó là suốt đời.
Quá khứ như một cuốn sách ngả màu vàng úa, vừa thân thuộc vừa xa lạ. Trong những ngày ngồi lặng im ngắm mưa, nhìn lại những mảnh vỡ của chính mình, những vết sẹo cũ mà tình yêu từng để lại, tôi chua xót nghĩ mười năm kề cạnh một người rồi chẳng thể bạc đầu cùng nhau. Tôi đã tin rằng yêu là nguyên nhân của mọi đớn đau. Biết bao lần trái tim tôi tan vỡ, bao đêm dài nước mắt không ngừng rơi, bao câu hỏi mãi không có lời đáp. Tất cả đều bắt đầu từ yêu, phải không?
Có một khoảng thời gian dài, tôi tự nhủ rằng tốt hơn hết là khép chặt lòng mình, che chắn trái tim bằng từng vòng gai góc dày dặn và cứng cáp. Tôi từng tin rằng yêu thương khiến mình yếu đuối, rằng vì yêu nên tôi mới vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh. Một lần đau đớn thế này là đủ. Với trái tim mệt nhoài, liệu tôi có thể can đảm mở lòng thêm lần nữa không?
Thời gian dần trôi, một năm nối tiếp một năm. Nếu ngày trẻ, tôi từng vội vã lao vào những mối quan hệ chóng vánh chỉ để khỏa lấp khoảng trống trong lòng, để tìm chút ấm áp thoáng qua giữa những lần gặp gỡ chắp vá, thì giờ đây, tôi chỉ muốn thu mình vào một góc nhỏ, lặng yên bầu bạn với chính mình. Ngắm mưa rơi, tôi ngẩn ngơ trước vô vàn khoảnh khắc biến đổi diệu kỳ của đất trời: những cơn mưa bụi lấp lánh như những hạt ngọc dưới ánh nắng, những cơn giông thét gào thay cho nỗi lòng ai đang nín lặng và cả những trận mưa rào dịu dàng gột sạch bụi bặm đời thường.
Dẫu dai dẳng đến đâu, mưa rồi cũng tạnh, trả lại một vòm trời quang đãng và trong trẻo. Ngắm mưa, ngắm mình. Dường như mưa đã dần gột rửa những u sầu nơi tâm tưởng tôi. Hoá ra, không phải tình yêu gây nên tổn thương mà là những ảo vọng tự tôi khoác lên nó. Tôi từng mong chuyện tình ấy đẹp như cổ tích, kỳ vọng người kia mãi yêu tôi như thuở ban đầu nên cũng vì thế mà run rẩy trước ý nghĩ mất mát. Khoảnh khắc hiểu thấu, lòng tôi chợt nhẹ nhõm như vừa trút bỏ một tầng xiềng xích trói buộc bấy lâu.
Chúng ta thường yêu bằng một trái tim đầy hy vọng nhưng cũng ngập âu lo. Chúng ta kỳ vọng người kia sẽ lấp đầy khoảng trống trong lòng, sẽ hiểu mình mà không cần nói, sẽ ở lại mãi mãi chẳng rời xa. Và khi những kỳ vọng vỡ tan tành, nỗi sợ đánh mất hoá thành hiện thực, ta đổ lỗi cho tình yêu. Nhưng tình yêu vốn dĩ không có lỗi. Nó chỉ là một dòng chảy tự nhiên, trong lành và thuần khiết. Chính những ràng buộc do chúng ta tự đặt ra mới khiến tình yêu trở nên nặng nề.
Một năm lại một năm, tôi lặng lẽ rong ruổi khắp chốn. Những cơn mưa đã thôi khiến lòng tôi thổn thức. Tôi không còn trách móc những điều đã qua, thôi dằn vặt chính mình bởi những được mất. Thay vào đó, tôi học thêm một cách yêu khác bao dung và rộng mở hơn. Một tình yêu không còn hoài nghi hay sợ hãi, không còn gói gọn trong hình bóng một người, mà là dịu dàng và kiên nhẫn với chính mình và cuộc sống xung quanh.
Tôi học cách ôm lấy những vết sẹo, vỗ về những ngày yếu mềm và tha thứ cho những ngây dại cũ. Tôi học cách chăm sóc bản thân như cách tôi từng mong có ai đó sẽ chăm sóc mình. Tôi tìm thấy niềm hạnh phúc trong những điều nhỏ nhặt thường nhật. Tôi dần yêu những buổi sáng bình yên, khi tia nắng đầu tiên rọi qua khung cửa, phủ lên căn phòng lớp sáng dịu dàng. Tôi yêu những chiều lặng lẽ ngồi bên hiên nhà ngắm mưa rơi, thưởng thức nhịp điệu nhẹ nhàng của nước chạm vào mặt đất. Tôi yêu cả những lần dạo bước trên con phố xa lạ, không cùng ai chung đôi sánh bước nhưng lòng vẫn trọn vẹn hân hoan.
Hoá ra, tình yêu dù trong hình hài nào - một người, một khoảnh khắc hay chính bản thân mình, nếu chân thành, đều đẹp đẽ và quý giá. Nó giúp ta thấu suốt bản thân, đưa ta trở về với chính mình, với một cuộc đời bình yên. Vậy nên, tôi mong bạn hãy cứ yêu thương, rồi cứ thế chậm rãi trưởng thành. Những cơn mưa của đời bạn, dù dữ dội hay dịu dàng rồi cũng sẽ tạnh và bầu trời sẽ lại sáng trong.
Ngọc Tú