Buông bỏ lý lẽ, giữ lại bình yên

Có những ngày, bạn ngồi lặng yên giữa dòng đời hối hả, chợt nhận ra rằng những cuộc tranh luận thắng thua ngày trước chẳng còn quan trọng nữa.

Trưởng thành không phải là chứng minh mình đúng, mà là học cách im lặng khi cần thiết. Không phải ai cũng cần phải hiểu mình, không phải ai cũng xứng đáng để mình mất thời gian giải thích. Quan trọng hơn cả, càng trưởng thành, càng mong muốn một đời bình yên.

Khi còn trẻ, chúng ta luôn muốn chứng minh bản thân, muốn thể hiện lập trường, muốn khẳng định quan điểm của mình là đúng. Chúng ta lao vào những cuộc tranh cãi không hồi kết, cố gắng thuyết phục người khác theo lối suy nghĩ của mình. Chúng ta lầm tưởng rằng nếu chiến thắng trong những cuộc tranh luận ấy, nghĩa là ta mạnh mẽ, thông minh, có lý lẽ. Nhưng rồi, sau tất cả, ta chỉ nhận về sự mệt mỏi, mất đi những mối quan hệ vốn dĩ có thể giữ lại.

Càng trưởng thành, ta càng hiểu rằng đúng sai vốn dĩ không quan trọng bằng sự bình yên trong lòng. Đôi khi, thắng một cuộc tranh luận nhưng lại thua mất một mối quan hệ, thì liệu có đáng hay không? Những điều mà ta cho là hiển nhiên đúng, với người khác có thể chẳng mang ý nghĩa gì. Mỗi người đều có trải nghiệm riêng, góc nhìn riêng. Cố chấp tranh luận đúng sai chỉ khiến ta hao tổn năng lượng, còn người nghe cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì hơn.

Vậy nên, có những lúc, thay vì tranh luận đến cùng, ta học cách im lặng. Không phải vì ta không có lý lẽ để nói, mà bởi vì ta hiểu rằng, hòa thuận quan trọng hơn phân định đúng sai.

Nhường nhịn không phải là yếu đuối, không phải là cam chịu, mà là một sự trưởng thành đầy bản lĩnh. Khi còn trẻ, ta sợ bị thiệt thòi, sợ bị xem thường. Ta luôn muốn đấu tranh để giành phần hơn, muốn mình không bị ai lấn át. Nhưng đến một độ tuổi nào đó, ta nhận ra rằng, đôi khi biết lùi một bước lại là một chiến thắng lớn hơn.

Có một câu nói thế này: Khi bạn còn trẻ, bạn muốn thay đổi cả thế giới. Khi bạn trưởng thành, bạn chỉ mong có thể thay đổi chính mình. Quả thực, tuổi trẻ ta muốn vươn xa, muốn tạo dấu ấn, nhưng khi trải qua đủ thăng trầm, điều ta thực sự mong muốn chỉ là một cuộc đời bình yên, một tâm hồn không vướng bận.

Ta học cách nhường nhịn, không phải vì ta yếu thế, mà vì ta hiểu rằng không phải chuyện gì cũng đáng để tranh hơn thua. Đôi khi, sự nhường nhịn lại giúp ta giữ được sự thanh thản trong lòng, giúp ta duy trì những mối quan hệ quý giá.

Có một sự thật mà chỉ khi trưởng thành ta mới nhận ra: thắng thua trong lời nói không quan trọng bằng cảm giác thanh thản khi không cần hơn thua. Đúng hay sai, rốt cuộc rồi cũng chỉ là quan điểm. Những cuộc tranh luận nảy lửa, sau cùng chẳng thể khiến ai hạnh phúc hơn. Ngược lại, những ai biết buông bỏ, biết bước qua hơn thua, mới thực sự là người chiến thắng.

Bình yên không đến từ việc chứng minh bản thân giỏi giang hơn người khác, mà đến từ sự hài lòng với chính mình. Khi ta không còn cần phải thể hiện mình đúng, khi ta không cần người khác công nhận, lúc ấy ta mới thực sự đạt được sự tự do trong tâm hồn.

Có những điều ta không cần phải nói, không cần phải tranh cãi, bởi vì ai hiểu sẽ tự hiểu, ai không muốn hiểu thì nói cũng chẳng ích gì. Những chuyện đã qua, những điều đã xảy ra, có đôi khi chỉ cần mỉm cười và để nó lặng lẽ trôi đi.

Trưởng thành là khi ta bắt đầu trân trọng những khoảng lặng. Đó là khi ta không còn bị cuốn vào những cuộc tranh cãi vô nghĩa, không còn bận tâm ai đúng ai sai. Ta chỉ muốn an nhiên tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc đời, muốn dành thời gian cho những người ta thực sự yêu quý, muốn làm những điều mang lại niềm vui cho mình.

Khi còn trẻ, ta nghĩ rằng sự mạnh mẽ là luôn phải lên tiếng, phải phản bác, phải thể hiện bản thân. Nhưng khi lớn hơn, ta nhận ra rằng, đôi khi mạnh mẽ là biết im lặng, biết mỉm cười, biết bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt để giữ lại những điều quan trọng hơn.

Ta không cần phải chứng minh bản thân với ai cả, cũng không cần ai phải công nhận ta đúng. Ta chỉ cần sống đúng với giá trị của mình, làm những điều khiến lòng ta thanh thản. Một đời người ngắn ngủi, điều quan trọng không phải là thắng thua, mà là ta có thể mỉm cười với chính mình hay không.

Bình yên không phải là không có sóng gió, mà là khi ta biết cách bình thản trước sóng gió. Bình yên không phải là tránh xa mọi phiền muộn, mà là biết cách giữ lòng an nhiên giữa những điều bất như ý.

Cuộc sống này không phải lúc nào cũng công bằng, không phải ai cũng đối xử với ta bằng thiện ý. Nhưng thay vì hơn thua, thay vì ôm những bực bội trong lòng, ta chọn buông bỏ. Không phải là buông xuôi, mà là buông để lòng nhẹ nhõm hơn, để không còn bận tâm về những điều không xứng đáng.

Có những chuyện, càng cố tranh luận càng không đi đến đâu. Càng cố chấp, càng làm tổn thương chính mình. Cách tốt nhất là học cách buông, học cách để mọi thứ trôi qua một cách tự nhiên.

Sự trưởng thành thực sự không nằm ở việc ta có thể tranh luận sắc bén đến đâu, mà là ta có thể bao dung và bỏ qua được bao nhiêu.

Càng trưởng thành, ta càng hiểu rằng tranh luận đúng sai, hơn thua không còn quan trọng nữa. Quan trọng là một đời bình yên, là tâm hồn không vướng bận, là biết mỉm cười trước mọi sóng gió.

Thay vì cố chấp tranh luận, ta chọn im lặng. Thay vì hơn thua, ta chọn nhường nhịn. Thay vì giữ mãi những điều làm ta mệt mỏi, ta chọn buông bỏ. Và đó chính là cách mà ta tìm thấy sự bình yên trong lòng, giữa một thế giới đầy ồn ào và biến động.

Đức Anh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời