Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 10) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 10) - Phùng Quán Bằng kế hoạch táo bạo, Vịnh gục mình vào cột thép trên nóc giơ cờ báo hiệu. Sự hiện diện của người đứng giữa quân địch khiến cả bộ đội, chỉ huy chú ý và khẩn trương điều động. Sự giao thoa giữa nỗi sợ non nớt của tuổi trẻ và lòng dũng cảm sáng tạo trong hành động mạo hiểm, đồng thời bộc lộ trách nhiệm, niềm tự hào khi Vịnh nhìn thấy vẻ đẹp của Huế từ trên cao và quyết tâm lập công.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 9) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 9) - Phùng Quán Tỉnh dậy dưới mái hiên một nhà lầu bỏ trống, cậu thiếu niên trinh sát Vịnh phát hiện một kho xăng, đạn và nhiều quân thù. Lòng chiến sĩ trong cậu trỗi dậy mạnh mẽ. Xua tan nỗi sợ, cậu liền lên kế hoạch táo bạo, xé rèm, lấy vải quần nhuộm đỏ làm cờ, trèo qua các tầng, tháo ngói, leo lên nóc lầu để dùng cờ tín hiệu báo vị trí kho của địch cho đài quan sát của ta.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 8) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 8) - Phùng Quán Mừng nhận được tin mẹ cậu đã được người vệ quốc quân đem lá thuốc về tận nơi khiến cậu xúc động đến rưng rưng nước mắt. Đội trưởng nhìn lũ trẻ càng thêm thương cảm và tự hào, bởi giữa khói lửa ngút trời, các em vừa qua tuổi học trò đã sống, chiến đấu và lớn lên như những người lính thực thụ.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 7) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 7) - Phùng Quán Trận chiến ngày một ác liệt, Huế chìm trong bom đạn. Khi quân Pháp mở cuộc tấn công dữ dội, đội thiếu niên trinh sát được giao nhiệm vụ dẫn đường cho bộ đội vượt qua những con đường đầy chướng ngại mìn và hỏa lực. Giữa lúc ấy, Mừng bất ngờ phát bệnh hen suyễn, thở dốc không đi nổi.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 6) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 6) - Phùng Quán Trên đường hành quân, những người lính vượt qua các chướng ngại vật do chiến tranh để lại, đi qua cầu Bạch Hổ bị hư hỏng giữa mưa bụi, gặp những người công binh cao lớn giả dặn và nhận những món quà an ủi nhỏ bé.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 5) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 5) - Phùng Quán Mừng tâm sự hoàn cảnh thiếu thốn, mẹ bị đánh đập và nỗi đau day dứt vì không thể chữa bệnh cho mẹ. Sau khi biết chuyện, đội trưởng đã vô cùng thương cảm và sẽ cho Mừng về phép để mang thuốc cho mẹ.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 4) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 4) - Phùng Quán Trong những ngày Huế bị bao vây, đội thiếu niên trinh sát nhận lệnh chuẩn bị ra mặt trận. Đêm mưa gió, các đội viên tập hợp, lắng nghe đội trưởng kể chiến công cảm tử phá xe tăng, càng thêm háo hức lên đường.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 3) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 3) - Phùng Quán Buổi tiếp nhận Mừng vào đội diễn ra giản dị mà trang nghiêm. Các anh lớn chia cho cậu từng món đồ, dặn dò như những người anh trong một gia đình. Còn Vịnh, với gánh nặng riêng của tuổi thơ mồ côi, lại vui vẻ nhận phần chăm sóc em út. Trong không khí vừa nghiêm túc, vừa ấm áp ấy, nét hồn nhiên, những câu pha trò dí dỏm vẫn chen lẫn vào từng lời nói làm dịu bớt cái khắc nghiệt của chiến tranh.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 2) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 2) - Phùng Quán Vào những năm đầu kháng chiến chống Pháp, Mừng - cậu bé mới 13 tuổi đã mồ côi cha. Mẹ Mừng tần tảo nuôi con bằng nghề buôn bán nhỏ. Mừng sớm bộc lộ lòng yêu nước và ước mơ trở thành chiến sĩ. Dù mẹ hết lời can ngăn, Mừng vẫn tìm cách xin gia nhập đội thiếu niên trinh sát.
Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 1) - Phùng Quán Tiểu thuyết ‘Tuổi thơ dữ dội’ (phần 1) - Phùng Quán "Tuổi thơ dữ dội" là một tiểu thuyết được xuất bản năm 1988 của nhà văn Phùng Quán, có nội dung xoay quanh cuộc sống, chiến đấu và sự hi sinh của những thiếu niên 13, 14 tuổi trong hàng ngũ Đội thiếu niên trinh sát của Trung đoàn Trần Cao Vân.
Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần cuối) - Chu Lai Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần cuối) - Chu Lai Cường và Tấn, hai người sống sót cuối cùng của đại đội. Trước khi sang sông, cả hai đứng lặng lẽ tiễn biệt đồng đội. Trong không khí buồn bã ấy, Cường bất ngờ trông thấy Hồng - người con gái anh yêu mà tưởng đã mất. Họ đoàn tụ trong giây phút nghẹn ngào. Nhưng bên nhau chưa được bao lâu, họ lại bước tiếp vào trận chiến mới.
Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 21) - Chu Lai Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 21) - Chu Lai Chiến sĩ trẻ tên Bình - người đồng đội thân thiết của Cường đã ra đi. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Bình chỉ kịp gửi gắm mong muốn đưa kỷ vật về cho cha, rồi ra đi trong vòng tay bạn bè.
Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 20) - Chu Lai Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 20) - Chu Lai Trong giây phút cận kề cái chết, Hải vẫn giữ vững khí tiết, bình thản như đã chuẩn bị từ lâu. Anh hiểu rằng cái chết của mình không chỉ là sự kết thúc một sinh mệnh mà còn là sự chứng minh lòng trung thành, danh dự và tinh thần bất khuất trước đồng đội và Tổ quốc.
Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 19) - Chu Lai Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 19) - Chu Lai Chiến sĩ Hải bị địch bắt và tra khảo. Gã Phan Thái dùng bạo lực, mỉa mai và cả đòn tâm lý để ép anh đầu hàng, nhưng Hải vẫn giữ vững khí tiết. Dù bị đánh đập, bị súng kề vào đầu, anh vẫn đáp trả bằng lời lẽ bình tĩnh và đầy khí phách khiến kẻ thù nể phục. Anh kiên định rằng, cái chết cũng phải có giá trị, không thể chết vô ích.
Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 18) - Chu Lai Tiểu thuyết ‘Mưa đỏ’ (phần 18) - Chu Lai Trước lúc hy sinh, Tạ để lại lời trăng trối đầy xúc động gửi tới vợ con và mẹ già cùng đồng đội của mình. Anh mong sau chiến thắng, nếu có nhớ, vợ hãy về Quảng Trị để tìm phần mộ anh. Vào giữa đêm mưa, đồng đội tổ chức thủy táng cho người anh hùng kiên trung ấy ngay trên sông Thạch Hãn. Nỗi mất mát quá lớn khiến tất cả lặng đi.