Đài PTTH Hà Nội

Cuối cùng, quân đội Mỹ cũng tham gia cuộc chiến chống lại Iran. Ngày 21/6 (sáng 22/6 giờ Hà Nội), Tổng thống Mỹ Donald Trump thông báo quân đội nước này đã tập kích ba cơ sở hạt nhân Fordow, Natanz và Esfahan trên lãnh thổ Iran, nhằm phá hủy tận gốc năng lực làm giàu uranium và ngăn chặn "mối đe dọa hạt nhân" từ quốc gia Trung Đông này. 

Các nguồn tin cho hay Mỹ đã triển khai oanh tạc cơ B-2 bay 37 tiếng liên tục từ căn cứ ở Missouri vượt Thái Bình Dương để ném 12 quả bom GBU-57 MOP nặng 14 tấn vào "pháo đài hạt nhân" Fordow của Iran. 

Đài PTTH Hà Nội

Mặc dù Israel bắt đầu cuộc chiến nhưng Mỹ vẫn phải tham gia, vì sức mạnh vũ khí của Israel không đủ sức phá hoại được những cơ sở hạt nhân quan trọng nhất của Iran.

Hiện nay chỉ có các siêu cường quân sự Nga và Mỹ sở hữu những vũ khí đủ khả năng xuyên phá các hầm ngầm kiên cố, và chỉ Mỹ sở hữu loại máy bay tàng hình có khả năng mang loại bom siêu nặng này bay đến mọi nơi trên Trái Đất.

Làm ra siêu bom là một chuyện, mang được nó đi xuyên qua hệ thống phòng không dày đặc của đối phương để thả nó vào đúng chỗ cần thả lại là một câu chuyện vô cùng phức tạp khác. 

Đài PTTH Hà Nội
Oanh tạc cơ tàng hình B2 của Mỹ sử dụng để tấn công Iran. Ảnh: AP

Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa là chiến dịch sẽ thành công. Một là vì từ hàng chục năm trước, một đối phương thông minh như Iran đã biết rõ họ sẽ có thể phải chịu đựng cuộc tấn công này, thậm chí cả những đợt tấn công lớn hơn bằng bom nguyên tử, nên đã xây dựng các căn cứ và nhà máy quân sự dưới những hệ thống hầm ngầm kiên cố, nằm sâu dưới đất, đá và hàng chục mét bê tông.

Đương nhiên những hầm ngầm này phải được thiết kế để chịu được bom nguyên tử, nên những loại bom phi hạt nhân như Mỹ vừa thả xuống các căn cứ quân sự của Iran rất có thể chẳng gây hại được gì. 

Đây là một ván bài mà cả hai bên đều biết rõ quân bài của nhau. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ Cách mạng Hồi giáo ở Iran năm 1979, một tổng thống Mỹ triển khai không quân tấn công các cơ sở lớn tại Iran.

Thực ra, hiệu quả của các đợt tấn công này sẽ là một bí mật với thế giới, nhưng cho đến nay, tổng giám đốc Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA) thông báo chưa phát hiện mức độ phóng xạ tăng cao bất thường ở các khu vực xung quanh ba cơ sở hạt nhân của Iran, trong đó có Fordow, sau cuộc không kích bất ngờ của Mỹ đêm 21/6.

Điều này cho thấy nhiều khả năng Iran đã di chuyển các tài sản hạt nhân của mình đến nơi khác, hoặc các đợt không kích vừa không có hiệu quả đáng kể, chỉ làm hư hại bề mặt, theo lời các quan chức Iran. 

Đài PTTH Hà Nội
Hình ảnh vệ tinh một số cơ sở hạt nhân và quân sự của Iran. Ảnh: Maxar
Đài PTTH Hà Nội

Cho đến nay vẫn rất khó đưa ra các dự đoán về tương lai cuộc xung đột này, mặc dù phía Mỹ đã chính thức nhắn tin cho Iran rằng họ sẽ chỉ dừng lại tại đây và không hề có ý định thay đổi chế độ chính trị tại Iran, còn từ phía Iran, có nhiều quan điểm cứng rắn đáng kể. Chẳng hạn, ông Hossein Shariatmadari - Tổng biên tập tờ Kayhan và từng tự nhận mình là "đại diện" của Lãnh tụ tối cao Ayatollah Ali Khamenei cảnh báo sau cuộc tấn công của Mỹ, giờ là lúc tới lượt Iran đáp trả. 

Trên kênh Telegram, tờ Kayhan dẫn lời ông Shariatmadari tuyên bố: "Không được do dự hay chậm trễ, trước tiên chúng ta phải tấn công bằng tên lửa vào hạm đội hải quân Mỹ có trụ sở tại Bahrain và đồng thời đóng cửa eo biển Hormuz đối với tàu thuyền của Mỹ, Anh, Đức và Pháp".

Iran chắc chắn không thể không đáp trả đòn tấn công của Mỹ vì đó là vấn đề thể diện quốc gia. Nhưng sức mạnh đòn đáp trả sẽ đến đâu còn tùy thuộc vào ý chí của lãnh đạo Iran và sự tổn hại thực tế của họ tại các cơ sở hạt nhân.

Có thể thấy chiến lược ngoại giao sức mạnh của Mỹ một lần nữa lại lên tiếng đúng như truyền thống văn hóa của đất nước này. Thực tế cho đến nay, với những siêu vũ khí như tàu sân bay, máy bay B2 và nhiều tên lửa hạt nhân, với ngân sách quốc phòng bằng hàng chục lần các quốc gia đứng ngay sau, Mỹ vẫn là quốc gia có sức mạnh quân sự số một, không thể phủ nhận điều đó.

Đài PTTH Hà Nội
Ảnh: Daily mail

Tuy nhiên, hộp Pandora đã mở. Với chiến dịch không kích này, người Iran chắc chắn đã nhận ra rằng họ không thể không có vũ khí hạt nhân.

Nhiều quốc gia khác cũng sẽ nhận ra điều này, và theo lời ông Medvedev, Phó chủ tịch Hội đồng An ninh Nga, có rất nhiều quốc gia sẵn sàng hỗ trợ Iran trong vấn đề này. Người dân Iran sẽ đoàn kết lại chung quanh lãnh đạo tinh thần của họ, mặc dù từ trước đến nay không phải lúc nào chính quyền Iran cũng nhận được sự đồng thuận cao nhất của dân chúng. Chiến tranh luôn là món gia vị ngon lành cho tinh thần dân tộc.

Đài PTTH Hà Nội

Iran sẽ làm gì để đáp lại Mỹ và Israel? Dễ thấy là trước mắt họ sẽ tấn công Israel mạnh hơn, đem chiến tranh đến ngay nơi bắt đầu nó. Hiện nay các hệ thống phòng không của Israel đã quá tải và các máy bay không người lái của Iran đã bắt đầu bay đến được mục tiêu. Nếu chuyện này kéo dài thì Israel chắc chắn suy sụp vì máy bay không người lái là thứ vũ khí rẻ tiền, Iran lại có sức mạnh công nghệ vượt trội ở lĩnh vực này. 

Iran cũng có thể thực hiện những hành động cực đoan hơn như đóng cửa eo biển, làm cho giá dầu tăng vọt lên đến 200 đô la Mỹ một thùng – một kịch bản kinh khủng với châu Âu và Trung Quốc. Iran cũng có thể tấn công các căn cứ quân sự Mỹ. Những hình ảnh tổn hại nhân mạng rất nhạy cảm với dư luận Mỹ, có thể làm tổng thống bị luận tội và mất sự ủng hộ. 

Cho đến nay, những đợt không kích của Iran vẫn còn kiềm chế, thực tế họ còn có thể mạnh tay hơn. Chẳng hạn nếu Iran tấn công các nhà máy điện hạt nhân thì vùng nhiễm xạ có thể làm cho hàng triệu người phải di tản.

Có hai thứ mà không bom đạn nào hủy diệt được là tinh thần dân tộc và tri thức. Những tri thức về năng lượng hạt nhân không thể mất đi ở Iran, dù các nhà khoa học hàng đầu bị ám sát, hay các cơ sở hạt nhân bị hủy hoại.

Phương Tây mạnh về cờ vua, mặc dù Iran là cái nôi của môn thể thao trí tuệ này, và người phương tây luôn nghĩ là chỉ cần hạ được con vua thì sẽ thắng toàn bộ ván cờ. Nhưng trên bàn cờ chính trị quốc tế, môn cờ vây của Trung Quốc thường lại hiệu quả hơn. Vả lại, lịch sử đã cho thấy mọi cuộc không kích rốt cuộc cũng chẳng đem lại hiệu quả đáng kể. Rốt cuộc thì chiến tranh vẫn phải được quyết định bằng những trận chiến bộ binh, điều mà phương Tây luôn né tránh. 

Ván cờ chính trị vô cùng phức tạp với những quyền lợi đan xen, không có gì là tuyệt đối cả, mọi cuộc chiến đều có lợi về mặt này mà có hại về mặt khác, chỉ mong các chính trị gia biết nghĩ đến hàng triệu thường dân chỉ mong được sống trọn vẹn cuộc đời bình thường của mình với gia đình và cố hữu.

Bài viết: Thiên Lương
Thiết kế: Thanh Nga