Chậm rãi tiến lên

Lưu Hường

Trong guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, có không ít người đang cảm thấy khủng hoảng, chông chênh và lo ngại về tương lai, nhất là khi làn sóng sa thải đang diễn ra mạnh mẽ.

Mỗi ngày, những người ấy, trong đó có tôi, luôn lấy khuyết điểm của mình so với ưu điểm của người khác, rồi lo lắng vì cảm thấy mình không có gì…
Một ngày Hà Nội bừng nắng sau chuỗi ngày dài âm u, tôi may mắn có dịp gặp gỡ một đối tác thuộc thế hệ đầu 7X cùng với một thực tập sinh trẻ tuổi, sinh năm 2000. Sau khi hoàn tất công việc, chúng tôi cùng nhau thưởng trà và trò chuyện về cuộc sống. Chúng tôi vui vẻ gọi đó là cuộc trò chuyện giữa ba thế hệ: một người U60, một người U40 và một gen Z.
Dù thuộc lứa tuổi U60 nhưng anh đối tác của tôi vẫn vui vẻ và tràn đầy năng lượng. Sự thân thiện, chân thành của anh khiến chúng tôi mở lòng và mạnh dạn chia sẻ băn khoăn. Tôi nói với anh rằng, hiện tại, không chỉ tôi mà rất nhiều bạn bè trong lứa tuổi của tôi đang khủng hoảng. Chúng tôi cảm thấy chông chênh và lo ngại về tương lai, nhất là khi làn sóng sa thải đang diễn ra mạnh mẽ và thế hệ trẻ ngày một vươn lên, nổi bật hơn.
Bạn thực tập sinh cũng có những băn khoăn của riêng mình. Thế hệ các bạn có sức trẻ nhưng lại thiếu kinh nghiệm, thiếu kỹ năng. Các bạn phải cố gắng chứng minh bản thân trong môi trường làm việc đầy cạnh tranh, đòi hỏi kỹ năng chuyên môn vững vàng và khả năng làm việc dưới áp lực cao. Mặt khác, ảnh hưởng của công nghệ cũng tạo ra một cuộc đua không ngừng nghỉ, khiến các bạn cảm thấy áp lực khi cần phải vươn lên một cách nhanh chóng để không bị tụt lại phía sau.
Anh yên lặng lắng nghe, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi kể cho chúng tôi nghe về cuộc đời mình. Khi bằng tuổi tôi, anh nghỉ việc nhà nước trong sự phản đối của ba, gây dựng sự nghiệp từ vị trí giao hàng. Thuở ban đầu còn nhiều bỡ ngỡ, cũng đôi lúc anh cảm thấy chông chênh. Nhưng anh vẫn cố gắng làm tốt tất cả công việc được trao vào tay mình. Dần dần, anh kết nối được với nhiều khách hàng hơn, đem về nhiều đơn hàng cho công ty. Sau đó công việc của anh mở rộng, trở thành quản lý rồi lên giám sát vùng. Nhìn nhận đóng góp của anh dành cho công ty, sếp đã đề nghị anh góp cổ phần và đứng trong đội ngũ quản trị.
Anh nói rằng bản thân đã nghĩ cuộc đời như vậy là êm đềm rồi, cứ vậy trôi đi thôi. Nhưng đến năm 2020 khi dịch Covid-19 ập đến, quỹ đạo cuộc sống của anh - cũng giống như rất nhiều người khác - xuất hiện một điểm gãy. Thời gian đầu giãn cách, đầu óc anh nặng nề với suy tư mình sẽ đối mặt với sự thay đổi do dịch Covid-19 mang lại thế nào đây. Sau đó anh bình tĩnh lại, quán chiếu lại cuộc đời và nhận ra những điều mình đã bỏ lỡ.
Anh bảo trước năm 2020, anh vẫn là một con người cuồng công việc, nghiện thuốc lá và suốt ngày có mặt trên các bàn nhậu. Thu nhập của anh rất tốt, có nhiều tài sản giá trị, có một người vợ đảm đang và hai đứa con ngoan ngoãn. Nhưng với cách sống cũ thì liệu rằng sức khỏe của anh sẽ đi về đâu? Nếu anh đổ bệnh thì ai là người chịu khổ, ai là người liên lụy? Sau đó anh bỏ thuốc, tập chạy, rèn luyện sức khỏe. Anh bắt đầu chạy từ 1km, 2km rồi tăng dần cự ly lên và gần đây anh đã chinh phục được chặng đường 45km. Có sức khỏe rồi anh mới có khả năng làm tất cả những điều mình muốn.
Anh chia sẻ rằng bản thân luôn học và tự học mỗi ngày. Anh thừa nhận rằng khả năng tiếp thu kiến thức của mình không còn nhanh nhạy như các bạn trẻ. Nhưng bù vào đó, nhờ kinh nghiệm sống dồi dào nên bộ lọc của anh tốt hơn người trẻ. Anh biết chính xác mình cần làm gì, học gì nên không mất quá nhiều thời gian tìm hiểu và thử sai nữa. Thế hệ nào cũng có điểm mạnh của riêng mình. Chậm cái này thì chắc cái khác. Anh không ôm đồm cũng không ép buộc bản thân phải làm được, làm giỏi như các bạn trẻ. Nhưng anh không vì mình chậm mà từ bỏ việc quan sát, học hỏi và đứng giậm chân tại chỗ. Anh vẫn tiến lên theo cách của riêng mình.
Anh nói với chúng tôi, đầu tiên, hãy chăm sóc và rèn luyện sức khỏe cũng như sức bền, sống trọn vẹn với hiện tại đồng thời kiên nhẫn học tập tích lũy dần. Đừng mải so sánh giữa các thế hệ với nhau, đừng lấy khuyết điểm của mình so với ưu điểm của người khác, rồi lo lắng vì cảm thấy mình không có gì. Hành trình vạn dặm bắt đầu từ những bước chân đầu tiên. Chúng ta có vô số khả năng biến từ không thành có, miễn là kiên trì, bền bỉ và chịu khó quan sát, học tập.
Cuộc trò chuyện với anh không dài, nhưng đã cho tôi cơ hội quán chiếu lại chính mình và hiểu rõ hơn con đường tương lai. Tôi nhận ra rằng không cần phải vội vàng lo lắng về những gì mình chưa có, quan trọng là kiên trì và học hỏi từng ngày. Dù là ở bất kỳ độ tuổi hay thế hệ nào, chỉ cần chúng ta chịu quan sát và tích lũy, mỗi ngày sẽ là một cơ hội để trở nên tốt hơn.

Thanh Ngọc

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời