Vượt lên chính mình

Ai cũng có ít nhất một lần trong đời phải đối mặt trước nghịch cảnh. Để chiến thắng trước sự trêu đùa của số phận, ta cần học cách vượt lên chính mình.

Đối mặt trước nghịch cảnh, chấp nhận buông xuôi hay sẵn sàng vượt qua? Điều đó phụ thuộc vào thái độ và sự lựa chọn của mỗi người. Trong mỗi chúng ta đều có giới hạn nhất định, một “bức tường” nội tâm khó lòng phá vỡ. Vì thế, để chiến thắng trước sự trêu đùa của số phận, ta cần học cách vượt lên chính mình.

Làm thế nào để có thể “Vượt lên chính mình?”. Tôi đã nhiều lần tự hỏi mình câu đó. Một câu hỏi khó nhưng lại vô cùng cần thiết để từ đó, tôi có thể nhận ra những giới hạn của mình. Tôi biết rằng, có nhiều tiêu cực đang tồn tại trong mình. Đó là sự lười biếng, là nỗi sợ hãi, là sự nghi ngờ bản thân. Đó còn là ranh giới vốn có, xuất hiện trong tôi… là cảm giác né tránh, ngại thay đổi, không dám bứt phá và an phận thủ thường, là nỗi sợ hãi những vấn đề do cuộc sống mang tới. Cũng có lúc, đó là những tự ti, những ngại ngần không dám theo đuổi đến cùng điều mình yêu thích; rồi mất kiên trì và bỏ cuộc giữa chừng. Tất cả những điều ấy trở thành hàng rào vô hình ngăn cản chúng ta chạm tới thành công. Bởi vậy, “Vượt lên chính mình” là hành trình mà ta chiến thắng những trở ngại ấy để hoàn thiện bản thân.

Tôi đã trải qua một hành trình đầy cam go và quyết liệt trong việc chọn nghề. Chính tôi đã từng đối mặt với chính mình trong quá khứ để trở thành con người của hiện tại. Lựa chọn nghề viết, tôi nhận ra mình thiếu và yếu trong nhiều khâu, trong đó, thiếu vốn từ và thiếu vốn sống là trở ngại lớn nhất. Nhưng tôi không vì thế mà bỏ cuộc. Tôi đi tìm giải pháp, giữ vững đam mê. Để tăng vốn từ, tôi đã tự học, tự nghiên cứu các loại sách trong nhiều lĩnh vực. Tôi mua cho mình một cuốn từ điển tiếng Việt để tra cứu khi cần. Và có một cuốn sổ riêng để ghi chép những từ mới lạ. Tôi bắt đầu đi nhiều nơi, tiếp xúc với nhiều người để có thêm trải nghiệm và vốn sống. Tôi tập cho mình thói quen viết nhật ký, ghi lại những ý tưởng chợt loé lên trong đầu khi bắt gặp một hoàn cảnh cụ thể.

Mười tám tuổi, tôi quyết định chọn thi ngành sư phạm Ngữ văn. Xung quanh tôi là những lời châm chọc, gièm pha, mỉa mai, rằng: lương giáo viên ba cọc ba đồng, điểm trường ấy cao quá chỉ có nước thi trượt mà thôi… Kết quả là tôi trượt vỏ chuối vì thiếu nửa điểm. Buồn bã, đau lòng, nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi hạ quyết tâm tự ôn, rồi cuối cùng, tôi đỗ đúng ngành mình thích vào năm sau, thừa nửa điểm. Tôi chợt nghĩ đến quy luật bù trừ của cuộc sống, mỉm cười với chính mình và tự nhủ: “Mình đã vượt qua”.

Trong những chuyến đi, tôi có nhiều cơ hội để gặp gỡ những con người bình dị. Dù cuộc sống vô vàn khó khăn, thậm chí bản thân không được lành lặn như bao người bình thường khác, nhưng mỗi ngày họ biết bồi đắp cho mình một nghị lực phi thường, vượt lên hoàn cảnh, để không chỉ sống có ích cho bản thân, cho gia đình mà còn có những đóng góp không nhỏ cho cộng đồng và xã hội.

Tôi nhớ, lần mình tuyệt vọng nhất chính là lần mà niềm tin trong tôi bị đổ vỡ từ chính người mà mình luôn yêu quý và trân trọng. Khi đó, tôi gần như gục ngã, trở nên mau nước mắt, dễ tổn thương và nghi ngờ thế giới. Như con chim lúc nào cũng sợ cành cây cong, tôi mất niềm tin vào cuộc sống. Bây giờ nhớ lại quãng thời gian đó, tôi không biết, mình đã vượt qua như thế nào, chỉ biết rằng, sau những phút giây tuyệt vọng, tôi đã chấp nhận sống cùng nó, thao thức cùng nó và dần vượt qua bằng những công việc mình yêu thích, bằng sự thấu hiểu, cảm thông và tha thứ. Tôi càng thấm thía việc vượt lên chính mình không phải là một điều dễ dàng có thể thực hiện được trong ngày một ngày hai, đó là một hành trình đầy thách thức.

Tôi hay nghe một ca khúc với những ca từ mỗi lần vang lên luôn làm tôi xúc động: “Chặng đường nào trải bước trên hoa hồng, bàn chân cũng thấm đau vì những mũi gai…”. Mỗi khi yếu lòng, mỗi khi gặp trở ngại trong công việc, trắc trở trong cuộc sống, tôi lại nghe bài hát đó, để xốc lại tinh thần và bước tiếp.

Suốt một chặng đường dài, ngày hôm nay, tôi cảm nhận thấy mình đã trưởng thành hơn nhiều so với tôi của ngày hôm qua, bớt đi sự yếu đuối và mỗi ngày một mạnh mẽ hơn.

Tôi đã biết mở lòng ra với mọi người, nhận ra cuộc sống muôn màu tươi đẹp và tuyệt vời biết mấy mỗi khi đứng lặng ngắm nhìn từng nhành cây, ngọn cỏ, đoá hoa… Tôi biết yêu quý và trân trọng hơn sinh mệnh và sự sống. Và tôi nhận ra,  giá trị đích thực của một con người không phải vẻ hào nhoáng bên ngoài mà là những phẩm chất, năng lực, tư tưởng bên trong và cách sống, cách ứng xử của người đó với cuộc sống. Điều mà trước đây tôi ít khi nghĩ đến.

Tôi đã dám bước ra khỏi giới hạn của chính mình, dám yêu, dám lựa chọn, dám bước đi, để những chuyến đi xa mở ra cho tôi một khung trời dịu dàng đầy nắng và gió, cho tôi cơ hội gặp gỡ những người bạn mới, cho tôi những trải nghiệm sâu sắc, để sống, để biết yêu và được yêu.

Tôi vui vì cuối cùng mình cũng đủ dũng cảm vượt qua thực tại không như ý, bỏ qua những người khiến mình không vui, để có thể sống trọn vẹn hơn, cảm nhận cuộc sống một cách sâu sắc hơn, để mỗi ngày đều có thể trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Tôi nhận ra, khi tôi dám bước qua ranh giới của cái tôi nội tại, cuộc đời sẽ nở hoa, bởi chính mình đã trở thành một con người thực sự kiên cường và đầy nghị lực.

Nguyễn Minh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời