Tôi đã vượt qua trầm cảm như thế nào?

Trầm cảm không dễ chiến thắng nhưng không phải là không thể vượt qua, chỉ cần bạn không buông tay chính mình.

Bạn đã bao giờ nghẹn cổ tưởng như không thở nổi? Đã bao giờ tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực? Đã bao giờ bạn cảm thấy mình kiệt sức hoàn toàn, dù không làm gì cả? Khi đó, bạn sẽ hiểu rằng, hạnh phúc thật ra không phải là tiền bạc hay danh vọng mà đơn giản chỉ là được sống một cuộc đời bình thường, có sức khỏe như bao người. Có người đã từng viết những dòng ấy vào cuốn nhật ký của mình khi đang ở giữa những ngày trầm cảm nặng nề nhất.

Tôi vốn là người năng động, vui vẻ, có công việc tốt, thu nhập ổn định, một gia đình êm ấm. Trên mạng xã hội, tôi luôn xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, những bức ảnh đẹp, những chuyến đi xa. Không ai, kể cả chính tôi, nghĩ rằng trầm cảm có thể xảy đến với mình.

Vậy mà vào đợt dịch Covid-19 không thể quên ấy, sau những ngày làm việc triền miên trên máy tính, những buổi online tới khuya, ban ngày chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường và những thông tin chết chóc, tôi bỗng rơi vào một trạng thái hoàn toàn khác. Tôi không còn muốn nói chuyện với ai. Tôi sợ tiếng ồn, sợ cả ánh sáng. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến tôi khó chịu và bất an. Tôi nằm lì trong phòng, không xem tivi, không dùng điện thoại, không muốn ăn, không muốn nói chuyện, không muốn rửa mặt. Thở thôi mà tôi cũng thấy mệt. Trong đầu tôi lúc nào cũng căng như có ai đó gõ liên tục, còn ngực thì nóng rát. Có lúc tôi hoảng hốt khi nhìn thấy dao kéo, dù không dám nghĩ gì dại dột nhưng tôi vẫn sợ chính bản thân mình.

Tôi đã ở trong tình trạng đó khoảng mười ngày. Mười ngày sống mà như không sống. Rồi một buổi sáng, bằng chút ý chí cuối cùng, tôi tự nhủ: mình không thể để mình như thế nữa. Tôi đến gặp bác sĩ. May mắn là tôi gặp được một người thầy thuốc hiểu tâm lý. Bác sĩ không nói tôi bị trầm cảm mà chỉ nhẹ nhàng bảo: “Em bị mệt, nhưng sẽ ổn thôi. Nhiều người từng như em và họ đã vượt qua”.

Tôi nghe theo lời bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, theo dõi tình trạng mỗi ngày, liên lạc với bác sĩ khi thấy có gì bất thường. Sau một tuần, tôi thấy nhẹ nhàng hơn, dễ thở hơn, bớt căng thẳng đầu óc và ít hoảng sợ hơn.

Điều quan trọng nhất giúp tôi hồi phục, không phải chỉ thuốc mà là mẹ.

Mẹ tôi ở bên tôi mỗi ngày. Mẹ không hỏi nhiều, không ép tôi làm gì, chỉ nhẹ nhàng massage, nấu ăn và “lôi” tôi ra ngoài đi dạo. Mẹ bảo: “Con phải sưởi nắng để có vitamin D và tinh thần thoải mái hơn” .

Ban đầu, tôi chỉ đi được vài chục bước rồi lại thấy mệt. Nhưng mẹ không bỏ cuộc. Ngày nào cũng vậy, mẹ rủ tôi ra công viên, ra ban công, cùng ngắm cây cỏ, cùng nhìn trời mây. Rồi tôi bắt đầu tập thể dục nhẹ và đi được xa hơn. Tôi nhận ra mình đã chú ý đến những điều đẹp đẽ: bông hoa mới nở, chú chim bay ngang qua…

Một ngày, mẹ rủ tôi cải tạo ban công tầng ba. Hai mẹ con đào đất, thay chậu, nhặt lá, lau bụi… Những việc nhỏ ấy giúp tôi cảm thấy mình đang làm được gì đó, giúp tôi tạm quên những suy nghĩ nặng nề. Tôi cũng tập nấu ăn, lau nhà, dọn dẹp, trang trí từng góc nhỏ. Mỗi việc làm chân tay là một bước tôi dần trở lại với cuộc sống.

Chồng tôi, cha của các con tôi, là người luôn âm thầm bên cạnh. Anh không trách móc, không phàn nàn. Chỉ cần tôi muốn ra ngoài, anh sẽ chở tôi đi dạo quanh phố. Tôi muốn ăn gì, anh đưa tôi đến nơi. Tôi muốn ngồi yên ở hồ Tây, anh cũng ngồi cùng, không nói gì. Có lần anh nói: “Chỉ cần em mạnh khỏe như trước, em muốn làm gì cũng được”.

Con tôi - những đứa trẻ ngây thơ với ánh mắt trong veo - là động lực lớn nhất. Tôi ôm các con vào lòng mỗi khi cảm thấy kiệt sức. Tôi nấu món con thích, đọc bài con viết, cùng con ngắm hoa. Các con chính là lý do để tôi không buông bỏ.

Công việc của tôi lúc ấy được cơ quan tạo điều kiện. Các sếp và đồng nghiệp hỏi thăm, sắp xếp để tôi có thời gian nghỉ ngơi, hồi phục. Bạn bè thân cũng không hỏi han dồn dập, chỉ cần tôi nhắn là họ sẽ có mặt. Chính sự tinh tế đó đã giúp tôi không cảm thấy bị áp lực hay gánh nặng thêm.

Từng ngày, tôi tập làm quen lại với tiếng nói, tiếng động, nhịp sống. Tôi cố gắng lắng nghe âm thanh của đời sống: tiếng bếp lách cách, tiếng con ríu rít, tiếng gió ngoài cửa sổ. Tôi tập sống chậm, sống thật, sống từng chút một, không ép mình phải vui, chỉ cần mình còn muốn sống là đủ.

Sau hai tháng có mọi người đồng hành, tích cực vận động, uống thuốc tôi đã vượt qua tâm bệnh. Không phải là không còn những ngày mệt mỏi nhưng tôi biết cách nhận ra và điều chỉnh. Tôi biết chăm sóc bản thân hơn, biết nghỉ ngơi khi mệt, biết tìm đến người thân để chia sẻ khi yếu lòng.

Tôi học được cách yêu mình, không phải là nuông chiều mà là thấu hiểu. Tôi yêu công việc, yêu gia đình và yêu cả những tiếng ồn mà trước kia tôi từng sợ.

Tôi biết ơn vì mình còn ở lại, vì mình đã không bỏ cuộc.

Tôi biết ơn mẹ, chồng, con, bác sĩ, bạn bè và cả chính tôi của những ngày yếu đuối mà vẫn cố gắng đứng lên.

Trầm cảm không dễ chiến thắng nhưng không phải là không thể vượt qua. Chỉ cần bạn không buông tay chính mình.

Nhật Hạ

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời