Tình bạn diệu kỳ

Người ta thường nói tình bạn là một món quà - không màu mè, không phô trương, nhưng lại có sức mạnh chữa lành và nâng đỡ tâm hồn ta qua những ngày giông bão.

Đôi khi phải trải qua đổ vỡ, mất mát, ta mới thật sự hiểu thế nào là một tình bạn đúng nghĩa. Thật may mắn cho những ai đang có được một tình bạn chân thành như một phép màu trong cuộc đời… Có lẽ vì thế mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng nói: “Tôi thấy tình bạn quý hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa”.

Tôi là một đứa trẻ nhạy cảm và chậm thích nghi. Tôi ra thành phố khi tôi quãng năm tuổi. Thành phố rộng lớn với bao tiện nghi chỉ làm tôi thấy ngạc nhiên nhưng không thể nắm giữ tâm hồn của tôi ngay khi ấy. Bầu trời rộng lớn và cao vời vợi ban ngày hay sâu hun hút chi chít những ngôi sao xa ở quê luôn làm tôi thương nhớ.

Tôi cảm thấy mình thật khó để thực sự quan tâm vào chủ đề các bạn hay nói tới, thật khó để duy trì một mối quan hệ bạn bè bền chặt. Trong sách người ta nói bạn bè sẽ phải luôn ở bên nhau, sẽ luôn phải trân trọng lắng nghe nhau, quan tâm đến nhau không vì lợi ích gì. Nhưng sự thực lại không có điều gì giống trong sách. Ngày thơ bé tôi còn quá non nớt để hiểu ra rằng mọi thứ thiên biến vạn hoá, cuộc sống phải tự trải nghiệm và rút ra bài học.

Cô bạn thân đầu tiên của tôi học cấp 1. Một lần cô ấy nói tôi không được chơi với người cô ấy ghét chỉ vì cô ấy không thích người đó. Tôi thấy vô lý hết sức và cho rằng điều đó quả thực rất ích kỷ và độc đoán. Tôi chẳng thể ghét một người, không chơi với người ta vì bạn tôi không thích được. Vậy là tôi nghỉ chơi với bạn thân mình vì cho rằng cô ấy không tốt.

Cô bạn thân cấp 2 của tôi vào ngày sắp chia tay sau bốn năm học chung thân thiết, cô ấy thổ lộ ban đầu cô ấy chơi với tôi chỉ vì bố mẹ tôi ở trong ban phụ huynh. Học cấp 2 thôi mà sao còn là trẻ con lại tính toán kỹ thế. Tôi cảm thấy mình bị lừa dối bao năm, mọi thứ không còn gì là thật.

Vì những điều đó khi vào cấp 3 dù có những người bạn tốt nhưng tôi chưa bao giờ thân thiết. Tôi như con chim non sợ cành cong, lúc nào cũng lo tình cảm của mình bị dối lừa. Tôi tự hỏi vì sao người ta lại có thể có tình bạn đến cả mấy chục năm, có người bạn chơi từ tuổi mẫu giáo đến khi trưởng thành?

Thế rồi một ngày tôi nhận ra nếu bản thân thật sự sống tử tế, hết lòng vì người khác, không tính toán, cứ vô tư sẽ nhận lại những điều ấm áp chân thật, sẽ có những tình cảm quý giá mà bản thân luôn ao ước.

Tôi tham gia một nhóm tình nguyện khi tôi chuẩn bị lên lớp 12. Ban đầu tôi rụt rè lắm vì ít tuổi nhất nhóm nhưng các anh chị, các bạn trong nhóm ngay từ lần đầu gặp đã luôn chân thành và cởi mở. Mọi người coi tôi là em út trong nhóm nên bao giờ cũng nhường nhịn và yêu thương.

Tôi còn nhớ một người chị đã dạy tôi biết thành phố tôi đang sống có gì đẹp, dạy tôi cảm nhận xung quanh bằng cả trái tim mình. Bất kể khi nào có chuyện gì tôi không thể kể với ai, không dám nói với ai cũng có thể chia sẻ với nhóm của tôi. Bởi vì tất cả mọi người trong nhóm đều thế, tin tưởng và chân thành với nhau.

Nhóm chúng tôi không chỉ làm các dự án thiện nguyện cùng nhau mà còn cùng sưởi ấm trái tim nhau; cùng nhau đi qua thời sinh viên, đi qua những năm tháng học cách trưởng thành, chấp nhận những điểm chưa tốt của nhau, luôn ủng hộ và chở che cho nhau. Mọi người hay nói dù thế nào hãy nhớ rằng ở đây sẽ luôn có người lắng nghe. Chúng tôi không chỉ coi nhau là bạn thân mà hơn thế nữa, chúng tôi coi nhau như người ruột thịt.

Khi tôi gặp biến cố đầu tiên trong cuộc đời, mọi người thương tôi lắm, không hỏi han, chỉ lặng lẽ quan tâm theo cách mà họ biết là tôi sẽ chấp nhận, không đào bới ngọn ngành, không chỉ trích hay dạy dỗ bất cứ điều gì. Khi tôi quyết định thử sức làm ăn, những người bạn cho tôi vay tiền mà không hỏi để làm gì, không cần cam kết, không một lần giục trả. Sự hỗ trợ đó như hỗ trợ anh chị em ruột của mình.

Tôi vấp ngã không phải một lần mà nhiều lần, đến nỗi tôi không thực sự dám nhìn lại mình đã phải tìm đường đứng lên bao lần. Nhưng chưa một lần những người bạn ấy bỏ rơi tôi. Họ luôn ở bên, có mặt khi tôi cần, chìa tay ra cho tôi nắm nếu tôi cần một điểm tựa để vực dậy tinh thần. Nhờ họ mà khi tôi tuyệt vọng nhất, tưởng chừng không thể nào thoát ra, tôi vẫn tìm thấy được ánh sáng.

Chúng tôi đã có mặt trong cuộc đời nhau đến giờ hơn chục năm rồi nhưng chưa từng quay lưng với nhau. Nhóm của chúng tôi có tên "Niềm tin", chúng tôi mong mang niềm tin đến cho những cuộc đời bất hạnh khi tham gia tình nguyện nhưng không ngờ chính mình sau đó đã đem đến niềm tin cho nhau, trở thành những người bạn thân thiết mãi về sau.

Ngọc Anh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời