Thu về rồi, em có nghe không?
Mùa thu luôn đến thật khẽ, nhẹ như một cái chạm mỏng manh của gió, như một lời thì thầm của thời gian mà nếu ta vội vã sẽ chẳng kịp nhận ra.
Thu không chỉ gọi về những buổi sáng se lạnh, những con phố ngập lá vàng, mà còn khơi dậy trong ta cả một vùng ký ức ấu thơ - nơi có tiếng trống khai trường, góc sân đầy nắng và niềm hân hoan trong veo ngày tựu trường. Và hơn hết, mùa thu còn là khoảng lặng để ta chậm lại, để lắng nghe những yêu thương cũ trở về, để tìm lại bình yên trong nhịp sống bộn bề, hối hả.
Thu về rồi… Chỉ cần nghe câu ấy thôi, lòng đã thấy dịu lại.
Giữa những vệt nắng vẫn còn sót lại của mùa hè, thu lặng lẽ bước vào như một lời thì thầm của thời gian. Không ồn ào, chẳng vội vàng, đất trời như đang nhẹ nhàng đặt bàn tay mát lành lên vai ta, khẽ nói: “Thu về rồi đấy… em có nghe không?”
Gió đã dịu dàng hơn, tia nắng cũng đã mềm mại hơn. Những buổi sáng thức dậy không còn cái oi ả quen thuộc, mà thay vào đó là một làn gió mỏng như sương, lướt qua khung cửa sổ, khẽ khàng như sợ làm thức giấc những chiếc lá còn đang mơ màng.
Không khí cũng khác rồi. Không còn mùi hoa phượng cuối mùa gắt gỏng, mà là hương cỏ cây sau cơn mưa đầu thu - nhẹ tênh, trong trẻo như một ký ức cũ, chỉ dành cho những ai đủ tinh tế để lắng nghe.
Mùa thu gõ cửa bằng một buổi sáng trong lành mang theo chút se lạnh, bằng những buổi chiều nhẹ gió, bằng những xao động rất khẽ trong lòng người. Mỗi lần chạm vào thu, ta lại muốn bước chậm hơn, muốn dừng lại bên một hàng cây đang thay lá, muốn ngồi yên nghe thời gian rơi nhẹ xuống tâm hồn.
Tuổi thơ của tôi hình như cũng bắt đầu từ một ngày đầu thu nào đó. Là góc sân rải đầy màu nắng, vàng như chậu cúc đang khoe sắc, nơi bà ngồi nhặt rau, là tiếng gọi nhau í ới của lũ trẻ chơi chuyền, là đôi dép nhựa mới tinh mẹ mua để chuẩn bị cho tôi vào năm học mới. Là cảm giác chộn rộn khi được mặc bộ đồng phục mới, run run cầm chiếc cặp thơm mùi nhựa, đứng bên cánh cổng trường rộn ràng tiếng trống đầu tiên. Những điều nhỏ bé ấy, tưởng đã quên, vậy mà nay, khi thu chạm ngõ lại trở về nguyên vẹn như mới hôm qua.
Lớn lên, giữa những vội vã của đời người, đôi khi ta bỏ quên cả mùa. Nhưng thu vẫn đến, vẫn dịu dàng nhắc ta về một điều gì đó rất xưa cũ, rất trong. Là một lời mời trở về - về với những ngày còn thơ, về với chính mình - nguyên sơ và nhẹ nhõm nhất.
Và cũng trong những ngày thu ấy, có người bắt đầu một hành trình mới, có người đang lặng lẽ khép lại một giấc mơ cũ. Mọi thứ diễn ra rất chậm… nhưng vẫn đang chuyển động. Tháng Chín không chỉ là lời gọi của mùa thu, mà còn là lời nhắc dịu dàng rằng: mọi điều trong đời đều có thời điểm để bắt đầu, để kết thúc và để trở về.
Nên nếu một chiều nào đó, bạn thấy lòng mình chùng xuống giữa phố xá đông người… nếu bạn bỗng dừng lại thật lâu dưới một tán cây đang ngả sắc vàng… thì có lẽ, bạn cũng đã nghe thấy rồi - tiếng gọi dịu dàng của mùa thu, gọi những yêu thương trở về.
Về với những điều giản dị mà sâu xa. Về với những điều từng lấp lánh trong tuổi thơ. Và về lại chính mình giữa một thế giới không ngừng đổi thay, có một khoảng trời mang tên bình yên, vẫn chờ ta ghé lại mỗi lần thu tới.
Trần Văn Hiếu