Sống khác đi
“Sống khác đi” là hành trình tỉnh thức của một người từng chọn an toàn, chọn lặng lẽ… nhưng rồi đủ dũng cảm để bước ra khỏi cái vỏ bọc bình yên tạm bợ.
Có những ngày, chúng ta sống mà không thật sự cảm thấy “mình đang sống”. Chúng ta đi qua ngày tháng như một thói quen - quen đến mức chẳng còn thắc mắc vì sao trong lòng lại trống rỗng. Không buồn, không vui, không vấp ngã, nhưng cũng chẳng có điều gì khiến trái tim mình thổn thức… Và rồi, có người chợt đặt ra một câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản: “Nếu ngày mai mình không còn nữa, ai sẽ nhớ đến mình? Và họ sẽ nhớ điều gì?”.
“Sống khác đi” là hành trình tỉnh thức của một người từng chọn an toàn, chọn lặng lẽ… nhưng rồi đủ dũng cảm để bước ra khỏi cái vỏ bọc bình yên tạm bợ, để sống khác, sống thật và sống sâu hơn với chính mình. Và để biết rằng, ta xứng đáng sống một cuộc đời đầy ý nghĩa - theo cách của riêng mình.
Tôi từng là một người tầm thường, không phải theo nghĩa tự ti hay phủ nhận giá trị bản thân, mà đơn giản là: tôi sống như một chiếc bóng lặng lẽ đi qua cuộc đời, không ồn ào, không góc cạnh, không có điều gì nổi bật để khiến ai đó nhớ tới.
Tôi từng nghĩ: sống như vậy là đủ: an phận, bình yên, không va chạm, không mạo hiểm. Mỗi sáng thức dậy, tôi làm những việc đã quen thuộc đến mức có thể nhắm mắt thực hiện. Mỗi tối trở về, tôi cảm thấy trống rỗng nhưng lại chẳng buồn lý giải vì sao. Cái tôi "tầm thường" ấy không gây tổn thương ai, nhưng cũng chưa từng thực sự sống một cách trọn vẹn.
Thế rồi một ngày, tôi tự hỏi: Nếu ngày mai mình không còn nữa, thì điều gì còn sót lại? Ai sẽ kể về tôi? Họ sẽ kể điều gì?.
Câu hỏi ấy ám ảnh tôi suốt nhiều tháng. Nó khiến tôi bừng tỉnh. Không phải vì tôi muốn được ghi nhớ như một người vĩ đại, mà vì tôi bắt đầu nhận ra một điều: sự tầm thường không phải là do số phận, mà là một sự lựa chọn. Và tôi đã chọn nó quá lâu rồi.
Tạm biệt “tôi tầm thường” không phải là một khoảnh khắc, mà là một hành trình. Một hành trình của những từ chối, của những quyết định và can đảm. Tôi bắt đầu học cách không đồng ý khi trong lòng có sự phản đối. Tôi bắt đầu viết những điều mình nghĩ, dù có thể chưa hay, nhưng là thật. Tôi bắt đầu làm những việc khiến tim mình đập nhanh - vì sợ, vì vui, vì háo hức. Tôi bắt đầu bước ra khỏi vùng an toàn - nơi ấm áp nhưng cũng chính là nhà giam vô hình của chính mình.
Tôi học lại cách mơ ước. Không phải mơ những điều viển vông, mà là dám tin rằng mình có thể sống một cuộc đời có ý nghĩa. Tôi bắt đầu nhìn vào gương mỗi sáng và hỏi: "Hôm nay, mình sẽ làm gì?".
Sự tầm thường, tôi nhận ra, không nằm ở việc bạn có bao nhiêu tiền, bao nhiêu thành tích hay bạn nổi tiếng ra sao. Nó nằm ở chỗ bạn sống mà không có đam mê, làm việc mà không có lửa, tồn tại mà không có niềm tin rằng mình xứng đáng với nhiều hơn thế.
Tôi từng sợ khác biệt. Tôi từng giấu những giấc mơ thật của mình vì sợ người khác cười. Tôi từng chọn an toàn vì nghĩ mình không đủ giỏi. Nhưng chính những điều đó đã trói chặt tôi vào cái “tôi tầm thường” mà tôi muốn từ bỏ.
Giờ đây, tôi không còn sợ nữa. Tôi chọn việc có thể khiến người khác không hiểu, miễn là nó khiến tôi thấy sống động. Tôi chọn nói lên suy nghĩ, dù có thể bị phán xét. Tôi chọn đi những con đường ít người chọn, vì tôi tin rằng nơi đó có điều gì đó dành riêng cho mình. Tôi muốn được là chính mình trong một phiên bản tốt hơn, dũng cảm hơn, sống thật hơn. Tôi muốn là người có câu chuyện. Tôi muốn mỗi vết xước, mỗi sai lầm, mỗi lần vấp ngã rồi đứng lên đều trở thành bằng chứng rằng tôi đã sống - thật sự sống, chứ không chỉ tồn tại.
Tôi không còn ngưỡng mộ những người “thành công” theo chuẩn mực xã hội một cách mù quáng. Thay vào đó, tôi học cách ngưỡng mộ những người dám sống theo cách của riêng mình, dù con đường ấy gập ghềnh và ít người dám đi.
Tôi cũng học cách tha thứ cho chính mình, tha thứ cho những vụng dại ngày trước. Bởi chính phiên bản ấy đã giữ tôi lại qua những năm tháng chông chênh nhất. Nhưng từ nay, tôi sẽ bước ra khỏi vùng an toàn dễ chịu ấy và dũng cảm bước đi.
Tôi đọc thêm nhiều sách hơn, lắng nghe nhiều hơn để hiểu về thế giới và chính mình. Tôi viết ra những suy nghĩ, dù có thể hơi lộn xộn, nhưng đó là những cảm xúc và suy nghĩ thật. Tôi gặp gỡ những con người khiến tôi muốn trở nên tốt hơn, không phải để cạnh tranh, mà để cùng nhau phát triển.
Tôi sẽ không còn đợi đến “khi nào đó” để bắt đầu. Tôi sẽ không còn tự hỏi liệu mình có xứng đáng. Tôi sẽ không lấy sự bận rộn làm lý do để trì hoãn những điều mình muốn làm.
Có thể từ ngoài nhìn vào, tôi vẫn là một người bình thường - làm công việc không quá nổi bật, sống trong một ngôi nhà nhỏ, đi xe máy và uống cà phê vỉa hè, nhưng bên trong tôi đã có một sự thức tỉnh. Và điều đó đủ để tôi trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, khiến mỗi ngày của tôi hạnh phúc hơn. Và bạn cũng xứng đáng được như thế.
Trà Đông