Bình yên trước bão giông

Có những cơn bão ập đến thật nhanh, nhưng cũng có những cơn bão đến trong sự tĩnh lặng đến lạ. Trước khi gió nổi, trời thường trong xanh một cách bất thường, biển phẳng lặng như đang giữ lại hơi thở cuối cùng của bình yên.

Ở miền duyên hải, người ta quen với bão, nhưng không bao giờ thôi lo lắng mỗi lần nghe tin bão về. Và cũng chính trong những ngày chờ bão ấy… ta mới lắng nghe rõ nhịp đập của cuộc sống. Mỗi khoảnh khắc bình yên trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

Tin bão được đọc trên bản tin buổi sáng, trên các nền tảng mạng xã hội. Ở miền duyên hải này, bão là chuyện năm nào cũng có, nhưng mỗi lần nghe vẫn khiến lòng người chùng xuống. Trước bão một hai ngày, trời thường trong đến lạ. Mặt biển phẳng như gương, sóng chỉ lăn tăn như hơi thở. Nắng vẫn rải vàng lên từng vạt cỏ, lên mái ngói đỏ quạch, khiến ai không biết chuyện có lẽ sẽ ngỡ đó chỉ là một ngày yên ả như bao ngày khác.

Nhưng người quen biển thì biết - yên bình quá đôi khi là dấu hiệu của bất thường. Gió mang một mùi khác: nặng hơn, ẩm hơn… lẫn giữa rong rêu và mùi đất, ngai ngái như ký ức bị khuấy lên. Có gì đó như thể thiên nhiên đang nín thở, giữ lại chút bình yên cuối cùng trước khi nổi gió.

Buổi sáng, hàng dừa trước ngõ vẫn soi mình xuống mương nước. Chim sâu vẫn ríu rít trên hiên nhà mà chẳng hề hay biết phía xa kia đang gom mây đen từ xa đến. Người đi chợ vẫn ghé lại hỏi nhau bằng giọng nửa tin nửa ngờ: “Nghe nói mai bão vào đó…”. Hàng xóm đem phơi nốt mớ cá chỉ vàng, tay đảo đều, mắt vẫn ngước nhìn trời, như muốn giữ lại thêm chút nắng cuối ngày bình yên.

Không khí ấy tĩnh lặng đến lạ. Ai cũng khẽ nói, khẽ cười, như sợ làm động trời đất. Tiếng gà gọi trưa, tiếng võng kẽo kẹt, tiếng dao chẻ củi khô sau hè… âm thanh nào cũng vang lên rõ rệt giữa khoảng lặng chờ bão. Người ta bắt đầu chất bao cát, túi nước lên mái, buộc dây cố định cửa, nhưng mọi thứ vẫn chậm rãi, như thể còn muốn nán lại lâu hơn với giây phút này.

Chiều xuống. Mây kéo về xám đặc. Ánh nắng cuối cùng vắt qua mái nhà, tạo nên vệt sáng đỏ như lửa muộn. Trẻ con vẫn nô đùa vô tư giữa sân, khiến nỗi nặng nề trong lòng người lớn cũng mềm đi phần nào. Người lớn nhìn trời, tính thầm những việc phải làm, mà tay vẫn ngập ngừng, bởi chẳng ai muốn chạm vào cơn bão sắp đến, dù chỉ trong suy nghĩ.

Với tôi, những ngày như thế bình yên mong manh lắm. Giữa cuộc sống bộn bề, đôi lúc ta chỉ thật sự cảm nhận được mình đang sống khi đứng ngay lằn ranh của yên ổn và giông gió. Trước mỗi cơn bão đời người, thường sẽ có một khoảng lặng để ta kịp ngồi lại, tự hỏi: Nếu mai này bão thật sự ập đến - ta sẽ còn gì và mất gì?

Đêm. Gió bắt đầu rít lên qua mái hiên, qua hàng cau trước ngõ. Ngoài trời, bão đang dần siết lại. Trong lòng tôi, một cơn mưa cũng khẽ rơi - mưa của những nỗi lo, của những điều chưa kịp nói.

Rồi mai thôi, bão sẽ đến: cây nghiêng, mái rung, nước ngập đường... Nhưng đêm nay, giữa khoảng lặng ấy, tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ. Bình yên không nằm ở những ngày nắng đẹp, mà ở khoảnh khắc ta đủ vững để mỉm cười trước giông gió. Khi ta biết rằng có những điều không thể ngăn, chỉ có thể đi qua bằng sự bình thản như cánh buồm, dù gió có nổi, vẫn chọn hướng mà đi.

Bão rồi cũng tan. Hơi đất ẩm, mùi lá mục sẽ trả lại bầu trời trong đến nhức mắt. Người ta lại ra đồng, lại phơi cá, lại trồng thêm luống rau mới. Cuộc sống luôn có những cuồng phong muốn cuốn ta đi, nhưng chính những khoảng lặng trước bão mới dạy ta cách đứng vững.

Bình yên, đôi khi giản dị vậy thôi: là khoảnh khắc ngồi bên ngọn đèn nhỏ, nghe tiếng gió khẽ đi qua hiên nhà… và biết rằng, nơi trong cùng trái tim mình, vẫn còn nguyên một tình thương: thương người, thương đời và thương cả những mùa bão giông vẫn đang đợi đâu đó ngoài kia…

Kim Ánh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời