Thương hoài vị trà cố hương
Có người ghé thăm Hà Nội trong một sáng sớm đầu hạ, anh ghé quán nước ven đường, gọi một ly trà nóng, nhấp một ngụm trà và những ký ức thanh xuân trong anh ùa về.
Ngày ấy, cô cậu sinh viên tỉnh lẻ mời nhau ly trà đá như thức uống giải khát. “U ơi! Cho con một cốc trà đá, cuối tháng trả tiền”. “Cha bố anh! Mở hàng như chúng mày, u đóng cửa cả năm”. Nụ cười hồn hậu từ cô chủ quán xua tan áp lực sau buổi thi. Hầu như mọi buồn, vui thuở sinh viên gắn với cốc trà đá vỉa hè.
Có lẽ không nơi nào như Việt Nam, trà hiện hữu ở rất nhiều không gian: từ đơn sơ giản dị đến cầu kỳ tinh tế. Ta bắt gặp trà từ dinh thự xa hoa đến hút sâu ngõ hẻm. Người trẻ chuộng trà nhạt, người từng trải lại thích nhấm nháp cái đắng chát đầu môi nhưng ngọt hậu sau cùng. Người thích hòa mình với mọi người xung quanh, đến đãi bạn tri kỷ hay có lúc nhẩn nha độc thoại với lòng mình ngẫm lại những gì đã qua. Cách thưởng trà thể hiện nhân sinh quan trong cuộc sống mỗi người.

Nhớ ngày nhỏ, lon ton bên ông ngoại trên chõng tre dưới giàn mướp trước hiên nhà, cùng bác hàng xóm thưởng trà, lắng nghe tiếng chim cu gáy giao hòa cùng tiếng sáo diều trong ngọn gió lao xao mà nghe các ông thẩm Truyện Kiều: "Tiếc thay một đóa trà mi/Con ong đã tỏ đường đi lối về". Trà mi đa sắc màu, mỗi màu sắc ẩn chứa một nét tính cách, một cảm xúc riêng biệt của người con gái đương độ xuân thì. Một cô gái tài sắc, trong trắng như Thúy Kiều mà sống trong một xã hội đen bạc, bất công nên trinh tiết của nàng bị huỷ hoại bởi một tên vô lương, hèn hạ... Nhấm nháp vị trà, nghiền ngẫm những ý thơ mới thấy tất thảy mộc mạc, đơn sơ nhưng gửi trao nhiều ý niệm của trà đạo.
Ông thủ thỉ: "Trà ngon phải có bạn hiền, cách thưởng trà phải đủ đầy cung bậc nhất thủy, nhì trà, tam pha, tứ ấm, ngũ trạch, lục nhạc". Cậu bé con nước mũi quẹt ngang như tôi ngày đó chưa hiểu hết ý nghĩa thẩm sâu trong từng câu nói. Cảm ơn cuộc đời cho ta những mối lương duyên tốt đẹp để làm hành trang vững chắc, mạch nguồn tươi mát cho cuộc sống đầy thi vị. Cũng như cách thưởng trà thiếu một vị khó có tách trà ngon, lãng quên một cảm xúc thì vị trà không trọn vẹn.
Từ cốc trà đá vỉa hè ngược dòng về tách trà thời thơ ấu cùng ông ngoại. Khi trải qua tất bật bon chen, ta mới cảm thấy sự thanh tịnh, vị ngọt hậu sau mỗi tách trà như sợi dây kết nối các thành viên, thế hệ thêm gắn chặt vào mùi thương vị nhớ của quê nhà cố hương.
Tặng Vũ