Sau những biến cố

Trong những ngày tưởng như mất hết, đôi khi ta lại tìm thấy một điều thật quý giá - đó là chính mình.

Cuộc đời có những khoảnh khắc khiến ta tưởng chừng như mọi thứ sụp đổ: người ta thương quay lưng, ước mơ tan vỡ, niềm tin vụn nát... Thế nhưng, chính trong những ngày tưởng như mất hết, đôi khi ta lại tìm thấy một điều thật quý giá - đó là chính mình. Sau những giông bão, có ai đó đã học được cách mỉm cười khi nhớ lại điều từng khiến mình rơi nước mắt…

Trong cuộc đời tôi, biến cố luôn đến mà chẳng hề báo trước. Chỉ trong khoảnh khắc, thế giới trong tôi như sụp đổ: người tôi tin tưởng quay lưng đi; ước mơ bỗng hóa thành những mảnh vụn. Đã có lúc, tôi nghĩ chẳng còn gì có thể cứu vãn.

Những ngày ấy, tôi sống như một kẻ mất phương hướng. Mỗi sáng thức dậy, tôi sợ mở mắt ra - sợ ánh sáng, sợ cả tiếng chim hót trên hiên nhà. Tôi sợ phải bước ra ngoài, sợ gặp người quen, sợ nghe ai đó hỏi “Em ổn không?”, vì tôi không còn đủ sức để giả vờ “ổn”. Tôi thu mình trong căn phòng nhỏ, chỉ nghe tiếng tim mình đập yếu ớt. Có lúc tôi nghĩ, nếu nhắm mắt lại, có lẽ tôi sẽ chẳng muốn mở ra nữa.

Tôi trải qua những chuỗi đêm trắng đầy tuyệt vọng. Cho đến một buổi sáng, khi còn đang vùi mình trong chiếc gối ướt đẫm, tôi nghe tiếng chim ríu rít ngoài khung cửa sổ đêm qua chưa khép. Ánh nhìn chạm vào mấy chú chim non đang tập chuyền cành bên chim mẹ, giữa những cành lá mướt xanh. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra - sự sống vẫn không ngừng chảy. Bình minh vẫn lên, mầm xanh vẫn mọc từ khô cằn, sỏi đá, dẫu trời còn giông gió. Một bông hoa nhỏ vẫn nở, lặng lẽ mà kiêu hãnh, dù chẳng ai ngắm nhìn. Tôi thấy nhịp tim mình chậm lại, lòng dịu đi. Hóa ra, vũ trụ chưa từng bỏ rơi tôi - chỉ là tôi đã tạm rời khỏi chính mình mà thôi.

Tôi gửi cô con gái hai tuổi cho ngoại, trở lại giảng đường, rồi đi làm. Tôi học cách sống chậm: pha một tách trà, ngồi yên nghe tiếng nước reo, ngửi mùi hương trôi qua đầu ngón tay. Tôi dọn dẹp căn phòng, lau từng khung cửa như đang lau đi bụi bặm trong lòng mình. Giữa những ngày bận rộn mà yên tĩnh ấy, tâm hồn tôi được vá lại từng chút, từng chút một.

Người ta nói, khi đứng giữa cơn bão, đừng chống lại, hãy học cách đón nhận. Bởi trong mỗi khổ đau đều ẩn chứa một bài học. Mất mát dạy tôi trân quý. Tổn thương dạy tôi bao dung. Cô đơn - dù đáng sợ - lại giúp tôi tìm thấy bản thể thật của mình.

Tôi từng nghĩ hồi sinh là quên đi quá khứ, nhưng không phải. Hồi sinh là khi tôi có thể mỉm cười nhớ lại điều từng khiến mình rơi nước mắt. Tha thứ cũng không phải để người khác được thanh thản, mà để chính tôi được bình yên với người từng làm tổn thương tôi và cả với bản thân mình - người đã từng yếu đuối đến mức không còn nhận ra chính mình.

Tôi hiểu rằng, ai trong đời cũng mang vết thương. Có người giấu sau nụ cười, có người che trong im lặng. Nhưng chính từ những vết thương ấy, ánh sáng mới có thể lọt vào. Tôi học cách nhìn lại mọi điều từng khiến mình đau, để thấy rằng: không có gì là mất đi vô nghĩa. Người rời đi dạy tôi yêu thương mà không chấp niệm. Thất bại dạy tôi khiêm nhường. Cô đơn dạy tôi biết trò chuyện với chính mình. Và biến cố - dẫu khốc liệt - lại dạy tôi cách sống thật.

Cuộc đời thật kỳ lạ. Khi ta tưởng như mất hết, lại là lúc ta sắp tìm được điều quý giá nhất. Có thể là một người, một cơ hội, hay chỉ đơn giản là sự bình yên trong tâm hồn. Tôi đã từng đánh mất gần như tất cả, nhưng chính từ những mất mát đó, tôi tìm lại được mình - một phiên bản sâu sắc hơn, kiên nhẫn hơn và biết ơn cuộc đời hơn.

Tôi không còn mong cuộc đời phẳng lặng, bởi nếu không có sóng gió, làm sao biết mình mạnh mẽ? Nếu chưa từng lạc lối, làm sao biết con đường nào là dành cho mình? Tôi học cách chấp nhận cả những điều không thể thay đổi. Và tôi nhận ra, khi lòng mình bình an, bão tố ngoài kia chẳng còn đáng sợ nữa.

Tôi hiểu, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình. Không ai có thể viết lại cuộc đời tôi - ngoài chính tôi. Có những cánh cửa khép lại không phải để chấm dứt, mà để mở ra hành trình mới - nơi tôi được sống trọn vẹn hơn, dù vẫn còn những vết sẹo, dù đôi khi vẫn chông chênh.

Nếu ai đó hỏi: “Sau những biến cố, chị còn tin vào điều gì không?”, tôi sẽ mỉm cười: “Tôi tin vào chính mình”; tôi tin vào khả năng chữa lành của thời gian. Tin rằng mỗi người đều có một góc bình yên để trở về, chỉ cần dám bước qua giông bão. Tôi tin rằng, những gì từng làm ta đau, đều đang góp phần hoàn thiện ta - như mảnh ghép cần có trong bức tranh lớn của cuộc đời.

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi biết ơn tất cả: những người đã đến và đi, cả những điều từng làm tôi bật khóc. Nhờ có họ, tôi mới hiểu rằng, cuộc sống không chỉ là những ngày yên ổn, mà còn là hành trình học cách đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Tôi biết, dù mai này có thêm những cơn bão khác, tôi sẽ không còn sợ, bởi tôi đã từng đổ vỡ, từng tái sinh, từng đi qua đêm dài để thấy bình minh.

Sau những biến cố, tôi không còn là người cũ. Tôi là tôi - từng vỡ vụn, nhưng đã tự mình gắn lại bằng lòng tin, bằng yêu thương, và bằng ánh sáng của chính mình.

Kim Ánh

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời