Sân bóng chuyền chiều
Bóng chuyền đã trở thành nhịp sống quen thuộc của nhiều người Hà Nội mỗi buổi chiều, mang lại niềm vui và sức khỏe sau một ngày làm việc.
Mỗi buổi chiều, ở các công viên, khoảng sân nhỏ trong đình làng hay giữa khu dân cư, những trái bóng chuyền lại tung lên trong tiếng cười nói rộn ràng. Chơi bóng chuyền từ lâu đã trở thành một nhịp sống quen thuộc của nhiều người Hà Nội – nơi mọi người tìm niềm vui và rèn luyện sức khỏe sau một ngày lao động.
Khi nắng đã nhạt màu, gió chiều mát hơn, anh Nguyễn Trọng Trường Giang (xã Thuận An) cùng nhóm bạn lại tập trung tại khoảng sân trước đình làng. Không giải đấu, không cổ động viên, nhưng những cú đập bóng, pha chuyền bóng vẫn mang đầy tinh thần thể thao, sôi nổi và gắn kết. Ở sân đình cổ kính, giữa nhịp sống hiện đại, bóng chuyền trở thành sợi dây nối liền các thế hệ trong làng.
Anh Giang chia sẻ: “Mình thường chơi từ 5 giờ chiều đến khoảng 7 giờ tối, duy trì đều đặn suốt 3 tháng qua. Buổi sáng ít người hơn, còn chiều đông vui hơn vì ai cũng rảnh. Bóng chuyền là môn cạnh tranh nhưng không quá gay gắt như bóng đá, cũng ít va chạm hơn bóng rổ, lại có thể chơi cùng nhiều người. Khoảng 4–5 năm nay, mỗi tuần nhóm mình duy trì 3–4 buổi. Cuối tuần, chúng mình thường ra sân buổi sáng khi thời tiết dễ chịu. Nếu đông người, có khi cả nhóm chơi kéo dài đến tận tối. Trừ khi mưa gió, còn lại dù trời rét căm căm, mọi người vẫn ra sân vì khi vận động sẽ thấy ấm lên ngay. Chơi bóng chuyền vừa giúp mình giải tỏa căng thẳng, vừa rèn luyện sức khỏe, đồng thời gắn kết bạn bè, hàng xóm. Sân đình lại yên tĩnh, xung quanh có lưới chắn nên rất thuận tiện.”
Ở một sân bóng khác trong khu dân cư giữa lòng thành phố, chiều nào cũng thấy bóng dáng một người đàn ông tóc bạc, dáng nhanh nhẹn, chơi bóng chuyền không kém gì lớp trẻ. Đó là ông Nguyễn Lê Xuân, 76 tuổi. Trừ những ngày mưa to hay bão gió, hôm nào ông cũng có mặt trên sân.
Trong đội hình phần lớn là nam giới, sự xuất hiện của chị Nguyễn Thị Điệp lại tạo nên điểm nhấn. Mỗi chiều, sau khi xong việc gia đình, chị xỏ giày ra sân, hòa mình vào những đường bóng mạnh mẽ, linh hoạt, chẳng kém cánh mày râu.
Chị Điệp bày tỏ: “Mình gắn bó với sân bóng này 3 năm, còn tính cả thời gian chơi bóng chuyền thì đã 14 năm. Mỗi ngày, đội duy trì từ 4 giờ chiều đến 7 giờ tối. Môn thể thao này vừa nhẹ nhàng vừa phù hợp với sức khỏe, giúp phản xạ nhanh nhẹn hơn. Đặc biệt, trên sân, những người giỏi luôn sẵn sàng chỉ dẫn cho người mới, tạo không khí rất văn minh. Sân lúc nào cũng đông, có khi tới bốn chục người, nhưng nhờ thay phiên từng sec nên ai cũng được vào sân. Có hôm ít thì hai chục, hôm nhiều thì ba chục người, nhưng buổi chơi vẫn luôn sôi động.”
Bóng chuyền không chỉ là một môn thể thao, mà đã trở thành sợi dây gắn kết cộng đồng, giữ cho những khu dân cư thêm sống động, ấm áp, tràn đầy sức sống. Trên sân bóng mỗi chiều, có mồ hôi và tiếng cười, có tuổi trẻ và tuổi già, hòa chung trong một nhịp đập – yêu thể thao, yêu cuộc sống.