Phiêu lưu - để cuộc sống thú vị hơn
Có những buổi sáng thức dậy, ta bỗng thấy thế giới chậm hơn thường ngày. Không còi xe, không vội vã. Chỉ có tiếng gió đi ngang qua ô cửa sổ, rất khẽ, rất sâu. Những khoảnh khắc như thế, người ta dễ lười biếng… nhưng cũng rất dễ lắng nghe chính mình.
Sáng thứ Bảy ấy, tôi tỉnh giấc giữa một không gian tĩnh lặng hiếm hoi. Trời se lạnh. Gió thổi rào rạt đâu đó ngoài kia. Một ngày cuối tuần, đủ yên để người ta muốn nằm thêm một chút, đủ lạnh để lòng chùng xuống. Nhưng cũng chính những buổi sáng như thế, tôi lại thấy mình yêu công việc đến trường hơn bao giờ hết.
Tận tụy với học trò trọn ca sáng, đến trưa, trong lúc chờ ca dạy kế tiếp, tôi ghé vào một trung tâm thương mại, mua vài món đồ ấm cho chuyến đi mùa đông sắp tới. Tôi vốn mê xê dịch, và đặc biệt yêu mùa đông. Có lẽ vì cái lạnh luôn khiến con người ta sống chậm lại, nghĩ nhiều hơn và nhớ nhiều hơn.
Tôi không thích ở một chỗ quá lâu. Thế nên, cứ mỗi chuyến đi kết thúc, tôi lại bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến tiếp theo. Bạn bè quanh tôi thường hỏi: đi nhiều như thế, rốt cuộc tôi nhận lại được điều gì? Có lúc, tôi cũng tự hỏi mình câu hỏi ấy. Và rồi tôi nhận ra, điều lớn nhất tôi học được từ những chuyến đi, không phải là những bức ảnh đẹp, không phải là check-in ở những nơi xa xôi… mà là việc chấp nhận rằng: ta không thể kiểm soát được mọi thứ trong đời.
Tôi không thể kiểm soát thời tiết. Không thể kiểm soát chuyến bay bị hoãn. Không thể kiểm soát những sự cố phát sinh ngoài kế hoạch. Nhưng tôi có thể học cách kiểm soát thái độ của mình.
Tôi đã từng đứng giữa mùa đông ở một vùng đất xa lạ, giá rét đến tê người. Từng bị triệu chứng cao nguyên khiến hơi thở trở nên khó nhọc, phải ôm theo bình oxy từng bước chân. Từng ngủ vạ vật trên băng ghế sân bay, chờ chuyến bay tiếp theo bị delay vì thời tiết xấu.
Trong những khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra một điều rất rõ: kêu ca và đổ lỗi không khiến mọi chuyện tốt hơn. Thay vì than phiền, tôi học cách hít một hơi thật sâu và tự nhủ: “Đây mới là cuộc sống thực.”
Cuộc sống không được thiết kế để lúc nào cũng dễ chịu. Nhưng nó luôn công bằng. Tạo hóa cho ta nắng thì ta đội mũ. Cho ta mưa thì ta mặc áo mưa. Cho ta giá rét thì ta mặc ấm. Quan trọng hơn cả, là học cách rèn luyện cơ thể và tâm trí để thích nghi, thay vì lo lắng hay phàn nàn.
Xuyên suốt những năm tháng ấy, tôi vẫn nhớ một câu nói rất giản dị: “Làm toán rất dễ. Hãy cộng những buổi sáng và những ngày đẹp đẽ. Hãy nhân lên những điều hạnh phúc nhỏ bé và tình bạn. Hãy trừ đi nỗi buồn, những cơn cáu giận và thất bại. Và hãy chia hạnh phúc, nụ cười và tình yêu.”
Vậy nên, nếu hôm nay thời tiết hay cuộc sống không chiều theo ý mình, tôi học cách không thất vọng. Bởi tôi biết, mình không thể điều khiển cả thế giới. Tôi chỉ có thể học cách đi cùng nó.
Sáng nay, TP.HCM bắt đầu lạnh hơn hôm qua. Sau những ngày mây xám, nắng lại lên. Trời xanh trở lại. Thành phố khoác lên mình vẻ đáng yêu rất riêng trong cái lạnh đầu mùa. Tôi ngồi đó, nghĩ về chuyến đi sắp tới, về những bất ngờ đang chờ mình phía trước - và thấy lòng háo hức như một đứa trẻ.
Rồi tôi nhận ra, đôi khi, phiêu lưu không nhất thiết phải bắt đầu từ những chuyến đi xa. Phiêu lưu có thể bắt đầu ngay trong chính đời sống hằng ngày. Khi ta dám bước ra khỏi thói quen cũ. Khi ta cho phép mình thử một con đường khác. Khi ta đối diện với nỗi sợ, thay vì né tránh nó.
Nếu không bước ra khỏi vùng an toàn, làm sao ta biết thế giới này rộng lớn và đáng trân trọng đến nhường nào? Có lẽ vì thế mà tôi cứ thích rong ruổi. Xuân, hạ, thu, đông - cứ có cơ hội là tôi đi. Đi để sống sâu hơn, để hiểu mình hơn, để trưởng thành hơn trên mỗi cung đường đã qua.
Những chuyến đi, với tôi, không chỉ tốt cho sức khỏe thể chất, mà còn chữa lành tinh thần. Chúng giúp tôi ngủ ngon hơn, bớt lo âu hơn, và yêu cuộc sống này nhiều hơn - theo một cách rất lặng.
Và rồi, tôi nhận ra: khi ta chọn sống một cuộc đời có chút phiêu lưu, cuộc sống tự khắc sẽ trở nên thú vị hơn.
Xuân Hiệp














