Những ngày không máy tính

Trong xã hội số, cuộc sống gắn với máy tính tưởng như là điều tất yếu và chẳng bao giờ thay đổi. Nhưng đột nhiên một lỗi máy tính xảy đến làm cuộc sống bị xáo trộn. Lúc đó sống chậm để lại những giá trị đáng suy ngẫm.

Sáng hôm ấy, tôi bật máy tính như mọi ngày. Những ngón tay lướt trên bàn phím, quen thuộc đến mức chẳng cần nhìn qua. Tôi chờ đợi màn hình sáng lên, như tín hiệu khởi đầu cho guồng quay công việc thường nhật. Nhưng lần này, trước mắt tôi chỉ là một màu đen trống rỗng.

Chiếc máy tính câm lặng như một cánh cửa vừa đóng sập lại mà tôi không có cách nào mở ra. Những dòng chữ lỗi nhấp nháy lạnh lùng, từng con số vô hồn nhảy múa như chế giễu sự bất lực của tôi. Tôi loay hoay, bối rối. Thử hết cách này đến cách khác, rút dây nguồn rồi khởi động lại. Mỗi lần thử là một lần hy vọng, nhưng thứ nhận lại chỉ là sự im lặng đáng sợ, khiến lòng tôi thêm bực bội.

Cả thế giới của tôi, công việc và niềm vui sống, dường như đều nằm trong chiếc máy ấy, giờ đây trở nên xa vời như một miền ký ức bị khóa chặt. Tôi chạm vào thân máy, vỏ nhôm lạnh toát, nhưng lòng tôi thì nóng bừng như đang lên cơn sốt.

Tôi mang máy ra tiệm sửa như đưa một người bạn cũ vào bệnh viện. Người thợ nhận lấy, nghiêng đầu xem xét rồi lắc đầu nhè nhẹ. Nghe anh bảo có thể phải cài lại hệ điều hành, hoặc nếu ổ cứng lỗi thì dữ liệu khó mà lấy lại được, tôi bỗng thấy mình như vừa đánh mất một phần cuộc sống. Tôi rời khỏi tiệm sửa, cảm giác trống rỗng len lỏi trong từng bước chân. Không có máy tính, tôi sẽ làm gì? Như một người lữ hành bị lấy mất tấm bản đồ, tôi đứng chơ vơ giữa ngã tư mà chẳng biết rẽ lối nào.

Ngày đầu tiên thiếu máy tính, tôi thấy hụt hẫng vô cùng. Bàn làm việc rộng thênh thang, trống trải đến mức khó chịu. Những buổi sáng thường bắt đầu bằng tiếng gõ lách cách, bằng con trỏ chuột nhấp nháy, bằng những dòng chữ trôi theo dòng suy nghĩ. Nhưng giờ đây, tôi ngồi đó, mắt lơ đãng nhìn ra khung cửa sổ, cảm giác như vừa bị ném ra khỏi một chuyến tàu đang lao vun vút.

Mọi thứ dường như chệch ra khỏi quỹ đạo của nó. Tôi thử cầm điện thoại lên làm việc, nhưng thao tác trở nên vụng về, gượng gạo. Màn hình nhỏ bé, bàn phím ảo chậm chạp như đôi chân cố gắng chạy trên cát. Tôi lúng túng, bực bội, cảm thấy mình như một nhạc công quen chơi dương cầm, nay bị buộc phải gảy đàn tranh bằng đôi tay chưa từng tập luyện.

Tôi nhớ lại những lần mất sóng điện thoại, chỉ vài phút thôi mà lòng đã bất an, như một người bị cắt đứt khỏi thế giới. Tôi từng để quên điện thoại ở nhà, suốt cả ngày đứng ngồi không yên. Hóa ra, tôi đã quen với sự phụ thuộc vào công nghệ đến mức chẳng còn biết cách sống khi thiếu chúng.

Nhưng rồi, không còn cách nào khác, tôi phải tự điều chỉnh tâm trí của chính mình. Khi không có máy tính, tôi bỗng dưng có nhiều thời gian hơn. Tôi dọn lại giá sách, phủi lớp bụi bám trên những cuốn sách cũ. Những trang giấy lật mở, mùi giấy ngai ngái thoảng lên như hương thời gian đọng lại. Đọc sách trên giấy khác hẳn đọc trên màn hình, không còn ánh sáng xanh hắt vào mắt, không còn những cú lướt vội vã. Chỉ có từng con chữ chậm rãi thấm vào tâm trí, như giọt nước ngấm sâu vào nền đất khô cằn.

Buổi chiều, tôi bước ra đường, lang thang qua những con phố. Không vội vã, không bị nhắc nhở bởi những tiếng thông báo dồn dập, tôi thư thả nhìn ngắm xung quanh, tất cả vẫn ở đó, nhưng đã lâu rồi tôi không để ý. Một quán cà phê nhỏ nép mình bên vỉa hè, ánh nắng nghiêng qua ô cửa kính, hắt lên nền gạch những vệt sáng loang lổ. Một bà cụ bán hàng rong, dáng người còng xuống, tiếng rao khàn khàn lẫn vào dòng xe cộ. Những chiếc lá bàng đầu thu rơi xuống, xoay xoay trước khi chạm đất. Cuộc sống vẫn thế, vẫn chảy trôi, ngay cả khi tôi không còn dán mắt vào màn hình.

Mấy ngày không có máy tính, tôi lại có nhiều thời gian hơn dành cho gia đình. Những bữa cơm không bị gián đoạn bởi tin nhắn công việc, những câu chuyện không bị ngắt quãng bởi những email dồn dập. Tôi nhận ra, đã bao lâu rồi tôi không thực sự sống trong những khoảnh khắc ấy?

Ba ngày sau, máy tính sửa xong. Tôi nhận lại nó với cảm giác vừa mừng rỡ, vừa e dè. Khi mở máy lên, nhìn vào màn hình sáng rực, tôi chợt hiểu rằng có những thứ đã thay đổi. Hoá ra, không có nó, tôi vẫn tiếp tục sống một cách chất lượng, tiếp tục sáng tạo – chỉ là theo một cách khác. Và tôi nhận ra, những gì tôi thực sự cần không chỉ nằm trong ổ cứng, mà còn ở ngoài kia, trong từng khoảnh khắc tôi dừng lại để lắng nghe, quan sát, cảm nhận.

Trà Đông

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời