Những điều nhỏ bé giữ ta ở lại với cuộc đời
Giữa cuộc đời ngổn ngang, mỗi người đều mang trong mình những trận chiến riêng với những thương tổn chẳng thể giãi bày. Nhưng thay vì trói mình trong những điều đã qua, hãy bao dung với chính mình và với mọi người.
Có lẽ trong mỗi chúng ta, ai cũng từng đi qua những khoảng trống trong tim, những vết thương không thể gọi tên. Nhưng chỉ cần hôm nay ta vẫn còn muốn ăn một món mình thích, vẫn còn muốn nhìn ngắm một đoá hoa, hay mỉm cười với bình minh;... là ta vẫn còn muốn sống, vẫn còn tin vào điều tốt đẹp.
Một sáng cuối thu, khi đi dọc hành lang hẹp để vào trường, tôi bắt gặp người đồng nghiệp đang ngồi lặng lẽ, ánh mắt xa xăm và gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Tôi định lại gần hỏi han, nhưng cô chỉ khẽ cười rồi lặng lẽ bước đi. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một nỗi buồn mơ hồ, vừa gần gũi lại vừa xa xăm.
Vài tuần sau, tôi nghe tin cô đã nộp đơn xin nghỉ việc. Cô ly hôn từ nửa năm trước và quyết định sang nước ngoài sinh sống, rời xa nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm. Hôm cô quay lại thu dọn đồ đạc, tôi đến gần chào tạm biệt. Giữa cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, cô ngồi lại, chia sẻ với tôi về những tháng ngày khó khăn đã qua.
Cô kể rằng, có những buổi sáng thức giấc, cô thấy lòng trống rỗng. Cô bước ra đường, đi dọc khu chợ quanh nhà, mà cảm giác như không biết mình đang đi đâu, không biết mình là ai. Cô đã giữ kín mọi chuyện, không dám chia sẻ cùng ai vì sợ bị phán xét, sợ người khác nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến cô thấy mình ngày càng đau khổ hơn.
Nghe cô nói, tôi thấy lòng mình chùng xuống. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thầm nghĩ rằng ai cũng có quyền được buồn, được khóc, được thể hiện nỗi đau của chính mình. Và hơn hết, sau mỗi lần vấp ngã, điều quan trọng là phải biết thương lấy bản thân.
Câu chuyện ấy khiến tôi suy nghĩ rất lâu. Tôi nhận ra, tôn trọng cảm xúc của chính mình cũng là một cách tôn trọng bản thân.
Đã có những thời điểm, vì sợ ánh nhìn của người khác, tôi không dám buồn, không dám nói ra những tổn thương. Nhưng rồi tôi hiểu, sau tất cả, ai cũng có quyền yếu đuối, có quyền được đau khi một điều gì đó tan vỡ.
Khi một người rời xa ta, điều khiến ta buồn không hẳn vì họ xứng đáng hay không, mà là vì ta đã từng đặt vào đó biết bao niềm tin, công sức và chờ đợi. Có lẽ vì vậy mà tôi luôn đồng cảm với những ai mang trong lòng vết thương sau chia ly. Bởi có những nỗi đau không rớm máu, nhưng lại in hằn mãi trong tim.
Nhiều người sợ yêu, sợ tổn thương và tôi cũng từng là một trong số đó. Cho đến khi nhận ra, tình yêu không có lỗi.
Tôi từng nghe ai đó nói rằng: Khi một người rời bỏ bạn, nghĩa là họ đang trả lại cuộc đời của bạn cho chính bạn. Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại khiến tôi thấm thía. Đôi khi, trong tình yêu, ta mải miết chạy theo cảm xúc của người khác mà quên mất bản thân mình. Và khi được trả lại tự do, ta có cơ hội sống lại cuộc đời của chính ta - trọn vẹn, bình yên và chân thật hơn.
Trong khoảng thời gian phải đối diện với những khủng hoảng tâm lý, tôi tìm đến cuốn sách “Tôi muốn chết nhưng tôi thèm ăn Tteokbokki” của tác giả Baek Se Hee - một người phụ nữ Hàn Quốc từng chiến đấu với căn bệnh trầm cảm. Cuốn sách là tập hợp những đoạn đối thoại giữa cô và bác sĩ tâm lý, nhưng với tôi, đó là một hành trình dũng cảm, chân thật và nhẫn nại để nhìn lại những khoảng tối trong tâm hồn. Thay vì giấu đi căn bệnh của mình, tác giả chọn cách đối diện, ghi lại quá trình trị liệu như một cách trò chuyện với chính bản thân. Và cũng nhờ vậy, cô đã biến nỗi buồn thành thông điệp chữa lành cho hàng triệu người đọc. Dù ra đi ở tuổi 35, cô vẫn kịp để lại niềm tin vào sự sống khi hiến tạng cứu sống năm người khác - như một cách nối dài tình yêu thương giữa cuộc đời.
Với tôi, cuốn sách ấy không chỉ là những dòng nhật ký cá nhân, mà còn là tấm gương phản chiếu nỗi đau và sự tổn thương của cả một thế hệ - những con người vẫn đang lặng lẽ bước đi, dù trong lòng còn nguyên những vết xước. Từ cuốn sách ấy, tôi hiểu rằng: đối diện với nỗi đau cũng là một cách để tự giải phóng bản thân.
Giữa cuộc đời ngổn ngang, mỗi người đều mang trong mình những trận chiến riêng - với áp lực, với cô đơn, với những thương tổn chẳng thể giãi bày. Nhưng thay vì trói mình trong những điều đã qua, hãy bao dung với chính mình và với mọi người.
Bởi chỉ khi ta thành thật với cảm xúc của mình, ta mới thật sự được chữa lành.
Mỗi khi cảm thấy lạc lõng, tôi lại tự nhủ: không sao đâu, mình không hề cô đơn. Chỉ cần hôm nay, mình vẫn còn muốn ăn một đĩa Tteokbokki, vẫn còn muốn ngắm nhìn một đoá hoa nở rộ dưới bình minh… thế là đã đủ lý do để tiếp tục sống.
Tuyết Như














