Nhịp sống dung dị trên phố Hàng Giầy
Dù không dài, không rộng, nhưng phố Hàng Giầy luôn hiện diện nét đẹp bình dị, thân thương trong đời sống người Hà Nội.
Giữa lòng phố cổ Hà Nội, phố Hàng Giầy - con phố ngắn chỉ vài trăm mét - vẫn ngày ngày mang trong mình hơi thở nhộn nhịp của một Thủ đô vừa cũ kỹ, vừa mới mẻ. Không còn là nơi hành nghề của những người thợ làm giày dép da như tên gọi, thay vào đó nơi đây được bao bọc bởi các quán ăn, quán cà phê và cả khách sạn phục vụ du khách đến với Hà Nội. Tất cả tạo nên một không gian sôi động, đa dạng và đầy màu sắc trên con phố.
Giữa lòng phố cổ Hà Nội, phố Hàng Giầy vẫn lưu giữ được những thức quà bình dị và dân giã như quán bún chả que tre. Quán bún chả que tre của chị Thu Huyền là điểm hẹn quen thuộc của bao người dân phố cổ. Chị cho biết: "Cách đây 40 năm, nhà tôi mới chuyển về sinh sống và kinh doanh ở phố này. Quán đông nhất là vào Chủ nhật, khoảng 12 giờ trưa, còn trong tuần thì túc tắc khách đến. Buổi sáng thường vắng lặng và yên bình như thế."
Mùi chả nướng thơm phức, tiếng xèo xèo của mỡ nhỏ trên than hồng thu hút thực khách tìm đến ngày càng đông, nhất là vào buổi trưa. Ông Nhân sống ở trên phố từ nhỏ đã quá quen với sự thay đổi của phố từ khi những quán ăn của người Hà Nội còn thưa thớt. Ông kể: "Tôi ở đây đã lâu. Thời xưa, nhà chỉ có hai tầng thôi, giờ kiến trúc đã thay đổi nhiều. Người Hoa ở đây trước kia đông và bán hàng nhiều hơn, sau họ về nước nên số lượng giảm đi. Về hưu rồi, ở nhà tôi cũng thấy chán, nên ra đây trông nom các cháu, lại có thêm thu nhập, chiều vãn khách thì về nghỉ ngơi."
Cũng như nhiều con phố cổ ở Hà Nội, Hàng Giầy vẫn có một khoảng lặng êm đềm như hàng nước chè của bà Nguyễn Thị Hiển. Bà Hiển sống cả đời trên phố Hàng Giầy. Mỗi buổi sáng, bà vẫn gìn giữ thói quen pha ấm chè mạn, bày vài chiếc ghế con, chờ những vị khách quen thuộc ghé qua nhâm nhi chén trà ngắm phố.
Ở những quán nước nhỏ không bảng hiệu này, những người hàng xóm lâu năm vẫn tụ tập, kể cho nhau chuyện phố phường, chuyện con cháu, chuyện thời bao cấp. Cốc nước chè nóng, vài ba cái kẹo lạc cũng đủ để khơi lại ký ức và giữ cho nhịp sống nơi đây không vội vàng, không lạnh lẽo.
Phía sau mặt phố sôi động đã có nhiều đổi thay, những con ngõ nhỏ lại dẫn người ta về những điều xưa cũ của Hà Nội. Nơi nhóm bạn cũ của bà Nguyễn Thị Hiền thường lui tới để ôn lại ký ức về một tuổi thơ đã đi qua trên phố.
Bà Hiền chia sẻ: “Tôi thường đi uống cà phê với bạn bè và người thân, rất ít khi đi một mình. Thi thoảng tôi cũng muốn tìm tòi về những quán cà phê độc lạ. Tôi rất thích vì khi trở về không gian này là cả một phần ký ức tuổi thơ.”
Không chỉ những người lớn tuổi mới trân quý những ký ức ở con phố này, mà những người trẻ sinh ra và lớn lên ở đây cũng có cách để lưu giữ tình yêu với phố theo cách riêng của mình. Phố Hàng Giầy không ồn ào, nhưng lại níu giữ người ta bằng sự bình lặng và thân quen. Không ít người dù đã đi xa sinh sống nhưng nếu có dịp vẫn quay về đây để uống một tách cà phê, hồi tưởng lại những ký ức của một thời đã xa.
Phố Hàng Giầy dù không dài, không rộng nhưng lại là nơi chứa đựng biết bao vẻ đẹp bình dị trong đời sống người Hà Nội. Từ mùi khói bún chả mỗi sáng, tiếng trò chuyện bên hàng nước chè, đến những cuộc gặp mặt thân tình trong quán cà phê cũ kỹ... Tất cả như những mảnh ghép nhỏ, tạo nên một bức tranh sống động, ấm áp và đầy chất Hà Nội. Ở đây, người già gìn giữ ký ức, người trẻ tiếp nối tinh thần. Nhịp sống cứ nhẹ nhàng trôi qua như thế, không vội vã, không phô trương, mà bền bỉ, sâu sắc và đậm đà tình phố.