Ngọt mát giếng khơi
Hình ảnh giếng khơi ăm ắp nước với tôi là cả một miền ấu thơ với làn nước trong veo đựng cả mây trời và biết bao nỗi niềm của người dân quê chân chất.
Những ngày hè, bản thân đang mỏi mệt vì công việc tại công ty, có người bất ngờ nhận được email của người thân ở quê. Giữa ánh nắng oi ả của mùa hè đô thành, lòng cô không khỏi nao nao khi nhìn thấy những bức ảnh chụp hình giếng làng trong mát. Nhìn phố xá đông đúc với những tòa cao ốc khắp nơi, cái nắng như thiêu như đốt, những hoài niệm về giếng khơi, với khu vườn xanh mát bóng cây lại ùa về.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo Trung bộ. Trước kia, nhà nào ở quê tôi cũng có một cái giếng khơi ăm ắp nước quanh năm. Đó là nguồn cung cấp nước thường trực cho người dân vì họa hoằn lắm mới có một năm hạn hán lớn khiến các miệng giếng trong làng bị cạn nước. Chắc cũng vì lẽ đó nên hình ảnh giếng khơi ăm ắp nước với tôi là cả một miền ấu thơ với làn nước trong veo đựng cả mây trời và biết bao nỗi niềm của người dân quê chân chất.
Giếng khơi nhà tôi do ông nội và bố chính tay đào. Vốn là kỹ sư nông nghiệp, bố tôi rất am tường về địa lý nên đã quyết định chọn vị trí đào giếng ở ngay đầu hồi nhà. Theo lời bố giải thích thì đây là mạch nước ngầm để có giếng nước trong veo và ngọt mát. Tôi nhớ những năm hạn hán, hầu như giếng nào trong làng cũng cạn nước, duy chỉ có giếng nhà tôi là nước vẫn đầy ăm ắp.
Những ngày mùa hè, giếng khơi bé nhỏ lại trở thành địa điểm cho lũ trẻ chúng tôi tụ họp, quây quần bên nhau để đùa nghịch. Chúng tôi hào hứng tắm gội, gánh nước, tưới tắm những luống rau muống xanh mướt đang khát từng dòng nước mát. Bọn trẻ con vừa xúm xít bên nhau vừa kể đủ chuyện xóm làng. Cái giếng khơi trong vắt ở đầu nhà tôi cứ thế rộn ràng tiếng cười nói tan hòa giữa dòng nước mát.
Không chỉ bọn trẻ con mà hầu hết sinh hoạt ngày ấy của bà con trong làng đều gắn với giếng khơi mát lành. Nguồn nước dồi dào và mát lịm ấy xoa dịu đi cảm giác oi bức, vất vả thường trực của đời sống hằng ngày. Khi mùa hè đến, thời tiết dần trở nên khô hạn, giếng vẫn cung cấp nguồn nước ngày đêm, cần mẫn phục vụ hết thảy bà con lam lũ ruộng vườn. Những buổi trưa mỏi mệt sau khi ra đồng, mẹ tôi vẫn thường múc nước tỉ mỉ ngồi gội đầu ngay bên cạnh giếng. Đứa trẻ là tôi thường ngẩn ngơ nhìn theo mái tóc dài của mẹ được gội rửa bằng nước giếng cho đến khi suôn mượt đượm mùi hương nhu bồ kết. Mẹ vẫn thường bảo nước giếng khơi rất mát lành là nguồn dưỡng chất tự nhiên khiến cho tóc mẹ mượt và đen.
Những ngày ấu thơ, tôi thường giữ thói quen đứng bên thành giếng mà ngắm mây trời, một thú vui có vẻ rất lạ nhưng đã khiến đứa trẻ là tôi khi ấy rất đỗi thích thú. Thậm chí, có lúc tôi đã liên tưởng giếng khơi tựa hồ như một cái mắt to lớn, quanh năm nhìn trời, trải qua biết bao nắng mưa, sương gió. Cũng chính cái mắt khổng lồ nhưng kỳ diệu ấy đã chứa dòng nước mát gội rửa cho tôi vào những ngày hè nắng nóng. Nước giếng cũng giúp tôi xua tan cơn khát sau khoảng thời gian vất vả đến trường hoặc miệt mài với công việc ngoài đồng ruộng. Chỉ cần bước vào khoảng sân ngợp bóng cây xanh, nhẹ nhàng thả gầu xuống đáy giếng, kéo lên ít nước mát lạnh ngọt ngào đã khiến tôi khoan khoái.
Nước giếng khơi cũng được bố tôi dùng để pha trà xanh, loại trà được trồng từ những cánh đồng trà Thái Nguyên thanh tao. Những đêm hè thong thả, cả gia đình tôi ngồi thảnh thơi thưởng thức ấm trà pha từ nước giếng khơi, cho ra thứ nước màu xanh sóng sánh, hương thơm lan tỏa dịu dàng. Chỉ cần một ấm trà với đôi ba thanh kẹo lạc cũng đủ để cả gia đình tôi cảm thấy vui vẻ trong vài phút hàn huyên tâm tình. Khi đêm xuống, mẹ tôi thường ngồi giặt bên giếng nước. Ánh trăng lấp lánh nơi gàu nước phản chiếu bóng dáng mẹ gầy. Lúc đó, tôi có cảm tưởng mẹ không chỉ giặt quần áo mà còn ngồi giặt luôn cả những nhọc nhằn sau một ngày làm việc vất vả. Làn nước mát trong vắt từ giếng khơi như rửa trôi hết mọi lo toan, bận rộn, lúc đó, mẹ lại khe khẽ ngân nga mấy câu chèo. Ngoài vườn, đám lá bị gió trêu đùa lao xao, xào xạc. Khung cảnh yên bình ấy neo vào lòng tôi bao ký ức ngọt ngào.
Lớn lên từ làng, tắm mát nguồn nước từ giếng làng, những đứa trẻ của ngày hôm qua nay đã trưởng thành, đi xa muôn nẻo. Thi thoảng, trên bước đường mưu sinh nhọc nhằn, tôi vẫn luôn thèm được trở về, áp mặt bên bờ giếng để thấy lòng bình yên, thấy mình được ôm ấp, vỗ về như những ngày còn thơ bé.
Ánh Tuyết