Mưa đỏ - Những giọt nước mắt cho hòa bình

Có những bộ phim, khi bước ra khỏi rạp, ta vẫn thấy trái tim mình còn thắt lại. Với tôi, “Mưa đỏ” chính là một bộ phim như thế. Không chỉ là hình ảnh, âm thanh, mà là cả một ký ức bi tráng của dân tộc - những giọt nước mắt cho hòa bình hôm nay.

Ba tôi là một chiến sĩ cách mạng trở về từ chiến trường khốc liệt. Ba là một trong số ít những người may mắn còn sống sót trở về. Trong người ba tôi hiện vẫn còn nhiều mảnh đạn không thể lấy ra, mỗi lần trái gió trở trời luôn khiến ba đau nhức nhối. Ký ức những năm tháng bi tráng ở chiến trường luôn đi theo ba trong những năm tháng cuối đời. Và hôm nay, ba tôi, cũng như những đồng đội còn sống, lại có dịp trở lại chiến trường xưa qua màn ảnh bằng bộ phim "Mưa đỏ".

Ba nói, xem phim xong cảm xúc trong ba đau buồn lẫn lộn: khốc liệt quá, bi thương quá, bởi chính ba cùng đồng đội đã phải trải qua những tháng ngày bi tráng đó. Và thực tế còn khốc liệt hơn rất nhiều lần trong phim, tự nhiên thấy nghẹn trong lòng.

Ba kể, hồi đó, mỗi ngày trung bình hy sinh cả trăm chiến sĩ, lính trẻ hy sinh nhiều lắm. Nhiều người còn chưa đến tuổi 20, phần nhiều trong số các anh là sinh viên mới nhập ngũ. Bộ đội chủ yếu bơi vượt sông giữa làn bom đạn, phải canh lúc pháo không bắn thì mới vượt sông cùng súng đạn. Pháo bắn ngày đêm không ngớt, lúc vượt sông, gặp thi thể đồng đội trên sông đau lòng vô cùng nhưng vẫn phải đi tiếp.

Đây là lần hiếm hoi trong cuộc đời, tôi có cơ hội cùng ba đi xem phim. Nhìn ba rưng rưng qua từng thước phim "Mưa đỏ" mà tôi không cầm được nước mắt. Bộ phim tái hiện lại trận chiến 81 ngày đêm tại Thành cổ Quảng Trị, mùa hè năm 1972. Trên mảnh đất chỉ rộng hơn một cây số vuông, hàng vạn tấn bom đạn đã dội xuống, biến nơi đây thành “hố lửa” kinh hoàng.

Tôi lặng đi khi chứng kiến những chàng trai mười tám, đôi mươi vượt sông Thạch Hãn. Họ nín thở lặn dưới dòng nước đỏ ngầu, né pháo sáng, trong khi cái chết cận kề ngay bên cạnh. Đồng đội ngã xuống… thân xác lập lờ theo dòng nước. Nhưng họ vẫn phải đi tiếp, vì phía trước là Tổ quốc.

Tôi nhớ mãi cảnh người lính viết bức thư gửi vợ - nguyên mẫu từ liệt sĩ Lê Văn Huỳnh. Trong thư, anh dặn dò cả nơi chôn cất, như thể đã cảm nhận cái chết gần kề. Nhưng vượt lên tất cả, vẫn là niềm tin vào ngày mai đất nước hòa bình.

Cả rạp lặng đi. Ba tôi cũng lặng đi. Chỉ có tôi là không kiềm chế nổi tiếng sụt sùi vang lên trong bóng tối.

Điều khiến tôi day dứt nhất, là bộ phim không chỉ khắc họa người lính giải phóng, mà còn cho thấy hình ảnh những người lính ở phía bên kia. Họ cũng là những người lính trẻ, cũng sợ hãi, cũng nhớ cha mẹ, cũng khao khát được sống, khao khát được yêu.

Và tôi chợt nghĩ… nếu không có chiến tranh, có lẽ những người lính trẻ ở hai đầu chiến tuyến đã có thể trở thành bạn bè. Họ sẽ ngồi bên nhau, cùng uống ly cà phê, cùng hát một khúc ca tuổi trẻ. Thế nhưng, chiến tranh đã buộc họ phải đối mặt với nhau trên chiến trường khốc liệt.

Tại sao lại phải thế? Tại sao con người lại phải cầm súng hướng vào nhau? Câu hỏi ấy khiến tôi càng thấm thía hơn giá trị của hòa bình - rằng con người, dù ở đâu, dù là ai, cũng có quyền được sống, được ước mơ và được hạnh phúc.

Tôi không bất ngờ khi bộ phim nhanh chóng cán mốc doanh thu kỷ lục 500 tỷ đồng. “Mưa đỏ” có đầy đủ lý do để chạm đến trái tim khán giả: Một kịch bản xuất sắc, cuốn hút đến từng chi tiết. Dàn diễn viên trẻ, giàu sức hút, nhập vai chân thực, khiến mỗi nhân vật đều sống động. Một ê-kíp hùng hậu cùng nữ đạo diễn tài năng, đã dựng nên những đại cảnh chiến trường hoành tráng nhưng không sa đà vào kỹ xảo.

Và hơn hết, là sức lan tỏa từ khán giả. Sau mỗi buổi chiếu, những giọt nước mắt, những lời chia sẻ đã kéo thêm hàng triệu người đến rạp. “Mưa đỏ” đã phá vỡ định kiến rằng, phim chiến tranh khô khan, khó xem. Ngược lại, phim khiến nhiều thế hệ cùng rơi lệ, cùng suy ngẫm.

Điều còn lại trong tôi sau bộ phim, là một lời nhắc nhở: Hòa bình là điều vô giá.

Trong một thế giới vẫn còn chiến tranh, vẫn còn những vùng đất khói lửa, tôi càng thấy may mắn khi được sống trong hòa bình, độc lập, tự do.

Hòa bình không chỉ là vắng bom đạn, mà là con người có quyền được yêu thương, được hạnh phúc, được lựa chọn con đường của đời mình.

Những giọt mưa đỏ năm xưa đã nhuộm thắm Thành cổ Quảng Trị bằng máu của hàng nghìn người lính trẻ. Để hôm nay, mưa rơi chỉ còn là giọt mưa trong trẻo trên mái hiên; để trẻ em tung tăng nô đùa; để chúng ta có thể tự tại ngồi đây, viết và kể về hòa bình.

Xin cúi đầu tri ân các thế hệ cha anh đã ngã xuống. Và xin nhắc mình, nhắc tất cả chúng ta: hãy sống xứng đáng với những gì các thế hệ cha anh đã gửi lại, bằng máu xương, bằng nước mắt và cả tuổi thanh xuân.

Thu Hiền

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời