Học yêu cuộc sống bằng những điều giản dị
Trong những khoảnh khắc tưởng chừng rất đỗi bình thường, đôi khi ta lại tìm thấy một điều quý giá: đó là khả năng học yêu cuộc sống từ những điều giản dị nhất.
Những ngày cuối năm, bầu trời thường khoác lên mình gam màu trầm buồn, mưa cũng hay ghé ngang bất chợt, như muốn nhắc ta về những khoảng lặng đã lỡ quên trong cuộc sống.
Sáng nay, tôi đến trường bằng xe máy trong màn mưa lất phất. Sau những cơn mưa, sân trường trở nên trong trẻo hơn. Tôi yêu những câu chào của sinh viên - dù ngay sau đó lớp học vẫn có thể ồn ào náo nhiệt như thường lệ. Tôi cũng yêu tiếng đàn khe khẽ từ một góc nhỏ sân trường, nơi vài bạn trẻ ngân nga những giai điệu quen thuộc. Những khoảnh khắc thật nhỏ thôi, nhưng lại khiến lòng tôi ấm lên và nhận ra: tình yêu cuộc sống, hóa ra bắt đầu từ những điều giản dị đến vậy.
Trước đây, tôi từng sống rất nhanh. Lịch trình dày đặc khiến tôi thường xuyên bỏ bữa, chỉ ăn khi thật sự rảnh. Cơ thể mệt mỏi, dạ dày đau âm ỉ từ ngày này qua ngày khác, còn tâm trí thì lúc nào cũng căng thẳng. Mải mê với công việc và luận án, tôi quên mất việc chăm sóc chính bản thân mình. Đến một ngày cuối đông, khi cảm thấy kiệt sức, tôi buộc phải tạm dừng tất cả để “đi đâu đó”, tìm lại sự bình yên mà mình đã đánh mất.
Mùa đông năm ấy, tôi chọn sang Hàn Quốc - nơi nhiệt độ ngoài trời gần âm 15 độ, tuyết trắng phủ kín các con đường. Tôi thường thức dậy rất sớm, đứng bên cửa sổ nhìn những bông tuyết rơi dày đặc. Mỗi ngày, tôi đều nhìn thấy người bảo vệ khách sạn - tuổi đã không còn trẻ - cần mẫn mở cửa, cúi chào khách với nụ cười hiền hòa, bất chấp từng luồng gió lạnh buốt ùa vào. Ông không chỉ làm công việc của mình; tôi có cảm giác ông đang tận hưởng từng khoảnh khắc nhỏ của cuộc đời. Khoảnh khắc ấy khiến tôi giật mình. Cả một năm dài bận rộn, tôi không nhớ mình đã thực sự tận hưởng điều gì. Hóa ra, tôi đã lãng phí biết bao khoảnh khắc đẹp đẽ chỉ vì cuộc sống vội vã.
Tôi bắt đầu học cách sống chậm lại, quan sát nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn. Tôi tìm thấy niềm vui từ những điều nhỏ nhất: một lời chào buổi sáng; một bông hoa nở thầm lặng trong sân trường. Tôi nhận ra, biết rung động trước điều nhỏ bé cũng là một dạng năng lực - một năng lực không đem đến danh tiếng hay thành tựu lớn lao, nhưng lại giúp tâm hồn tôi trở nên tỉnh thức, dịu dàng và bình yên hơn.
Tôi hiểu rằng thế giới bên ngoài luôn ồn ào và khó lường. Nhưng thế giới nội tâm mới là nơi thật sự thuộc về mình. Vì vậy, tôi cố gắng giữ cho thế giới ấy sự bình yên và tử tế nhất có thể. Trong hành trình ấy, tôi không còn tiếc nuối khi ai đó đến rồi rời đi khỏi cuộc đời mình. Tôi học cách bao dung, cảm thông và trân trọng từng khoảnh khắc được sống, được yêu thương, bởi tôi hiểu, tình yêu bên trong sẽ dẫn dắt tôi biết ơn cuộc đời và bước đi an yên giữa mọi biến động.
Có lẽ, hạnh phúc đôi khi chỉ là một hơi thở chậm lại. Chỉ cần ta đủ tinh tế để nhận ra, những điều giản dị quanh mình sẽ trở thành phép màu giúp tâm hồn nhẹ nhàng hơn, ấm áp hơn.
Tuyết Như














