Trường học phục vụ cơm, chỗ nghỉ cho học sinh sau mưa lớn | Hà Nội tin mỗi chiều
Hàng trăm học sinh nhiều trường phổ thông ở Hà Nội đã được thầy cô bố trí ăn uống, nghỉ qua đêm trong tối mưa bão ngày 30/9.
Hoàn lưu của cơn bão Bualoi (bão số 10) tràn qua đã gây xáo trộn cuộc sống và sinh hoạt của người dân Thủ đô trong hai ngày qua. Nhiều ngã tư giao thông trọng điểm như Huỳnh Thúc Kháng – Láng Hạ, Lê Hồng Phong – Ngọc Hà hay Đại lộ Thăng Long, Dương Đình Nghệ ngập úng, các phương tiện chết máy và giao thông tê liệt hàng giờ đồng hồ. Hình ảnh người dân lội bì bõm, vật lộn để trở về nhà trong giờ cao điểm chiều qua có lẽ sẽ rất khó quên. Nhưng giữa rất nhiều những thông tin không mấy tích cực đó, điều khiến nhiều người ấm lòng nhất chính là hình ảnh những ngôi trường ở Hà Nội mở cửa, dang rộng vòng tay đón học sinh ở lại qua đêm.
Nhiều ngôi trường như Nguyễn Tất Thành, Phan Huy Chú, Marie Curie, Nguyễn Bỉnh Khiêm, Jean Piaget hay các trường ở Thanh Xuân đã nhanh chóng đưa ra quyết định: chuẩn bị bữa tối miễn phí, tổ chức chỗ ngủ, phân công giáo viên ở lại cùng trò. Đó là một hành động kịp thời và rất nhân văn, đáng hoan nghênh.
Từ câu chuyện này, có thể thấy rằng, giáo dục không chỉ là tri thức trong sách vở, mà còn là cách ta sống cùng nhau, nâng đỡ nhau trong nghịch cảnh. Khi thầy cô cặm cụi lo bữa ăn, chỗ ngủ cho học trò; khi ngôi trường biến thành mái nhà bất đắc dĩ trong đêm bão, thì đó cũng chính là một bài học lớn về tình người. Học sinh, sau này nhớ lại, hẳn sẽ thấy mình may mắn vì từng trải qua một đêm đặc biệt như thế – nơi mà những “bài học” không đến từ trang sách mà từ tình thương và trách nhiệm.
Dĩ nhiên, trong một đô thị lớn như Hà Nội, việc ngập lụt sau bão không còn là điều hiếm gặp. Nhưng chính trong nghịch cảnh, những hình ảnh đẹp trong muôn vàn hành động nghĩa tình của người dân Thủ đô dịp này chúng ta mới thấy rõ: nếu không có sự linh hoạt của thầy cô, sự tận tâm của các trường, các em nhỏ sẽ nghĩ gì? Và phụ huynh sẽ phải bất an thế nào khi con mình mắc kẹt trong mưa bão trong khi chính mình cũng chưa thể về đến nhà.
Ngay sau khi thông tin trên được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội, có người cho rằng, đó chỉ là việc “nên làm”. Nhưng không phải nơi nào, không phải ai cũng làm được như thế. Bởi để có quyết định ấy, cần sự đồng lòng của cả tập thể, từ hiệu trưởng, giáo viên đến nhân viên nhà bếp, bảo vệ. Cần sự thấu hiểu rằng, trường học không chỉ là nơi giảng dạy mà còn là một cộng đồng, nơi sự an toàn và nhân ái phải được đặt lên hàng đầu.
Trong đêm mưa khiến Hà Nội ngập lụt, những ánh đèn trong lớp học vẫn sáng, những bữa cơm nóng hổi vẫn được chuẩn bị, tiếng trò chuyện, cười đùa của học sinh vang lên. Hình ảnh ấy đẹp chẳng kém gì những chiến sĩ phòng chống lũ ngoài kia. Nó nhắc chúng ta rằng: giữa khó khăn, vẫn còn những điểm tựa bình yên, vẫn còn những “mái nhà thứ hai” sẵn sàng che chở, nâng đỡ.
Có lẽ, bài học lớn nhất mà bão số 10 để lại không chỉ là lời nhắc về hạ tầng đô thị hay công tác phòng chống thiên tai, mà còn là sự khẳng định giá trị của tinh thần nhân văn trong giáo dục. Khi trường học trở thành nơi trú ngụ an toàn, khi thầy cô trở thành những “người cha, người mẹ” trong một đêm mưa lũ, thì niềm tin vào cộng đồng, vào sự tử tế lại được củng cố mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tuy vậy, để những hành động đẹp không chỉ mang tính ứng biến tức thời, đã đến lúc Hà Nội và các địa phương khác cần nghĩ xa hơn: xây dựng một quy chuẩn “trường học an toàn trong thiên tai”.
Quy chuẩn ấy không chỉ dừng ở việc đảm bảo cơ sở vật chất chống ngập, hệ thống điện nước an toàn, mà còn là quy trình vận hành khi thiên tai xảy ra: từ phương án ăn ở tạm thời, phân công giáo viên trực, hỗ trợ y tế khẩn cấp cho đến việc phối hợp với phụ huynh và chính quyền địa phương. Nếu làm được, trường học sẽ thực sự trở thành “pháo đài an toàn” cho học sinh, vừa giúp giảm tải áp lực cho gia đình, vừa góp phần giữ ổn định xã hội trong lúc thiên tai gây xáo trộn.
Bão rồi sẽ tan, nước rồi sẽ rút, nhưng những gì học sinh trải qua trong đêm mưa lũ ấy sẽ còn đọng lại lâu dài. Và hơn hết, chính từ những bài học nhân văn hôm nay, chúng ta có cơ hội biến chúng thành chính sách bền vững, để mỗi ngôi trường không chỉ là nơi dạy chữ, dạy người, mà còn là nơi an toàn, vững chãi trong bất cứ bão giông nào.