Hoa ngọc lan dịu dàng

Khi còn bé, tôi hay theo mẹ hái một ít hoa trong vườn nhà đặt lên đĩa cúng mỗi tuần rằm. Điều thú vị là trong đĩa hoa cây nhà lá vườn ấy, mẹ tôi vẫn không quên đặt thêm một ít búp hoa ngọc lan trắng muốt.

Những đêm dài tĩnh mịch, hương hoa ngọc lan thanh tao thoảng nhẹ hoà lẫn với mùi trầm thơm ngát, khiến tâm trí tôi như được chìm vào khoảng lặng bình yên. Nhiều năm trôi qua, khi rời xa Hà Nội, xa mái ấm tuổi thơ, xa cả mùi hương thân thuộc, tôi tập quen dần với không khí náo nhiệt nơi phố thị. Dẫu thế, mỗi khi tôi mường tượng đến mùi hương ngọt ngào ấy, biết bao hoài niệm tươi đẹp thời thơ ấu lại khẽ khàng quay trở về.

Gia đình tôi sống ở vùng ngoại thành Hà Nội. Trước ngôi nhà đơn sơ của gia đình tôi khi ấy, bố trồng một cây ngọc lan. Mỗi bình minh hửng nắng, bọn trẻ con chúng tôi bị đánh thức bởi hương thơm dịu dàng, rất đỗi thanh tao của hoa. Vào những ngày khi hoa ngọc lan nở rộ, tôi luôn có cảm tưởng mùi hương thuần khiết len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng nhỏ, vào tận chăn ấm đánh thức chúng tôi sau những giấc ngủ dài. Còn gì bình an hơn cảm giác được đánh thức vào mỗi sớm mai bằng mùi hương của một loài hoa.

Cả một khoảng đời tuổi thơ của tôi gắn liền với kí ức về hoa ngọc lan. Những ngày còn bé, tôi thường tụ tập cùng các bạn ngồi dưới gốc cây chơi banh chuyền, rồi hái hoa kết thành vòng đội đầu để chơi trò cô dâu chú rể. Tuổi thơ êm đềm cứ thế trôi qua với biết bao vui buồn hờn giận của tuổi thơ đã diễn ra dưới tán ngọc lan xanh mướt. Biết bao ký ức tuổi thơ bên những mùa hoa nở đã để lại trong tôi những hoài niệm êm đềm về một thời thơ ấu trong trẻo có sắc trắng của loài hoa ngọc lan.

Thi thoảng, vào những buổi trưa nhà không có điện, đứa trẻ là tôi lại lon ton theo bà ra ngôi chùa trước làng ngồi hóng gió. Dưới những tán cây râm mát, tôi ngồi vẩn vơ ở bậc thềm của sân chùa nghe các cụ già nói chuyện và thong thả hít hà hương thơm của hoa ngọc lan. Khi thấy tôi băn khoăn vì sao nhiều ngôi chùa trong làng đều trồng hoa ngọc lan, bà tôi giải thích rằng hương ngọc lan vốn là mùi hương được ví với sự thanh khiết và lòng từ bi của người chân tu. Tựa hồ như loài hoa lặng lẽ gửi hương cho gió, lúc rời cành vẫn tỏa hương thơm ngát, người tu hành vẫn luôn giữ lối sống thanh cao, khiêm nhường, miệt mài mang đến những điều tốt đẹp cho chúng sinh.

Mỗi khi ra về, vãi già thường cho tôi một vài bông ngọc lan được gói trong lá chuối. Về tới nhà, bà dặn mẹ tôi đặt hoa vào đĩa, dâng lên bàn thờ trước khi đứa trẻ mê hoa là tôi kịp nhặt một bông giắt ngang tai hay cất kỹ trong túi áo. Kỳ lạ thay, hương hoa ngọc lan dẫu thoang thoảng nhưng dịu mát, cứ thế xua tan hết những nóng bức của ngày hè oi nồng ở miền Bắc khi đó.

Lại miên man nhớ cả những buổi tối đầy sao trời bố bắc ghế ra hiên nhà ngồi lắng nghe tiếng gió reo trong thinh lặng, nhấm vài ngụm trà thoảng hương ngọc lan. Bố tôi vẫn giữ thói quen ướp trà bằng hương hoa. Đứa trẻ là tôi ban đầu không quen với vị đắng nhưng lâu dần vị trà kết hợp với hương thơm quyến rũ của hoa ngọc lan chạm vào đầu lưỡi khiến lòng người không khỏi lâng lâng. Thậm chí, có những buổi tối chìm trong giấc ngủ, bản thân như vẫn còn nghe thấy đâu đây mùi hương quyến rũ của ngọc lan cứ thế thoang thoảng trong gió.

Qua bao năm, tôi rời khỏi nhà, xa rời hương ngọc lan thuở nào. Thi thoảng, dạo quanh những con đường quen thuộc, bắt gặp mùi hương ngọc lan theo gió như níu kéo bước chân mình. Khẽ khàng dừng xe, chọn một cành hoa nhỏ, tôi thấy loáng thoáng trên tay mình một mùi hương quấn quít suốt cả chặng đường về nhà. Cắm vài bông trong phòng, hương hoa lan tỏa, quyến luyến đến khi hoa úa tàn rồi mà vẫn cảm thấy hương thơm còn vương vấn đâu đây... Và rồi tâm trí lại miên man, thấy mình như đang ở trong một vùng làng quê yên bình với những con người hồn hậu của quê hương.

Lý An Nhiên

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời