Gửi tình yêu vào sóng biển Hạ Long
Một cô gái đã tìm thấy bình yên, khi gửi tình yêu ấy vào sóng biển Hạ Long… để từ đó, học cách buông bỏ, yêu thương và trân trọng chính những điều đã qua.
Đó là một ngày đã xa… Tôi tình cờ gặp anh trong một chương trình nghệ thuật, nơi tôi là một thành viên trong ê-kíp, còn anh là khách mời. Tôi khi ấy mang trong mình sự trẻ trung, năng động của một cô sinh viên mới ra trường. Còn anh — một người con trai có vẻ ngoài lãng tử, nhưng lại thâm trầm, ít nói. Tuổi anh không nhiều hơn tôi bao nhiêu, vậy mà khi đứng trước anh, tôi lại có cảm giác như anh đã đi qua cả trăm năm, mang trong mình những tâm sự sâu thẳm mà không ai có thể chạm tới.
Vì có chung tình yêu với những bản tình ca, công việc đã đưa anh và tôi lại gần nhau. Suốt ba năm làm việc cùng nhau, anh vẫn là người ít nói, còn tôi thì ồn ào, trẻ con, thích kể đủ thứ chuyện. Tôi kể anh nghe về công việc, về những ước mơ vụn vặt, và cả những tâm sự giấu kín trong lòng mà tôi không biết nói cùng ai.
Anh lắng nghe, chỉ mỉm cười, ít khi đáp lời. Tôi giận, tôi trách anh vô tâm, nhưng rồi lại chẳng thể xa anh quá lâu.
Tôi kể cho anh nghe về tình yêu với Hạ Long – nơi tôi vẫn gọi là “vùng trời của những giấc mơ trong xanh”. Tôi bảo, nếu một ngày nào đó được đi cùng người mình yêu, tôi sẽ dẫn người ấy đi thăm Đảo Titop, leo lên đỉnh núi để ngắm toàn cảnh vịnh – nơi sóng và mây hòa vào nhau thành bức tranh huyền ảo. Rồi sẽ cùng nhau chèo thuyền kayak len lỏi giữa hang Luồn, hang Sửng Sốt, nghe tiếng mái chèo khua khẽ, vọng vào vách đá như lời thì thầm của biển.
Tôi sẽ cùng người ấy dạo phố cổ Bãi Cháy, ngắm cầu Bãi Cháy sáng rực như dải lụa trong đêm, rồi lên du thuyền ngủ lại giữa vịnh, để sáng ra mở mắt thấy bình minh rải vàng trên sóng nước.
Tôi sẽ đưa người ấy về Tuần Châu, ngồi bên nhau thưởng thức hải sản – những chả mực thơm ngon, bún bề bề, bánh cuốn chả mực, sam nướng mỡ hành, rồi gà Tiên Yên thơm lừng…Và tôi sẽ kể anh nghe rằng, ở nơi này, mỗi con sóng đều biết giữ hộ một lời hẹn ước…Nhưng anh vẫn chỉ im lặng nghe tôi nói. Lặng lẽ như thể anh sợ, nếu nói ra, sẽ khiến tôi hy vọng.
Suốt ba năm đó, mỗi ngày tôi đều mong được gặp anh. Nhưng tình cảm của tôi – anh không bao giờ đáp lại. Anh tận tụy trong công việc, nhưng lại giữ trong lòng một khoảng cách không ai có thể bước qua. Cho đến một ngày, tôi biết được trái tim anh đã thuộc về người khác từ lâu. Anh yêu cô ấy thật nhiều – đủ để giữ khoảng cách với tôi, dù biết tôi thương anh.
Vậy là tôi yêu một người không thuộc về mình. Mỗi tuần, vẫn gặp anh, vẫn làm việc cùng anh, nhưng tôi luôn phải cố gắng kiềm chế những con sóng cảm xúc. Tôi cười, tôi nói, tôi giấu đi những rung động đang cuộn lên như sóng xô bờ.
Tình yêu của tôi – cuối cùng không có người nhận. Tôi trở thành một người yêu đơn phương, mỗi ngày lại lún sâu hơn trong biển cảm xúc của chính mình. Tôi nhớ anh mà không thể nói. Tôi muốn gặp anh mà không thể đến. Nhiều đêm, tôi thức trắng, chỉ để tự hỏi: vì sao lại thương nhớ một người đến vậy, dù biết rằng, người ấy chẳng bao giờ thuộc về mình.
Rồi anh rời đi, khi công việc kết thúc. Còn tôi, trong một chiều đầy gió, tìm về Hạ Long. Biển hôm ấy lặng và sâu. Mặt nước xanh như ngọc, ôm lấy hàng trăm đảo đá nhấp nhô. Những con thuyền chầm chậm trôi trong hoàng hôn tím biếc. Tôi đứng lặng nhìn biển trời mênh mông, sóng nước soi bóng những ngọn núi đá vôi sừng sững, để mặc gió biển mằn mặn tràn lên tóc, lên mi mắt. Tiếng sóng vỗ rì rào như lời an ủi, như một vòng tay dịu dàng ôm lấy trái tim đầy nỗi niềm của tôi.
Khi đêm xuống, Hạ Long khoác lên mình tấm áo lung linh ánh đèn. Biển đêm yên ả, chỉ còn tiếng sóng thì thầm, như đang kể lại những câu chuyện của lòng người. Tôi ngồi trên bờ cát, gửi tình yêu của mình vào từng con sóng. Biển thì thầm như đang nói hộ lòng tôi – những điều chưa kịp nói với anh. Sóng mang đi, biển giữ lại, để tôi thấy lòng mình nhẹ hơn.
Ngồi giữa biển đêm Hạ Long, tôi nhận ra, cảnh sắc thiên nhiên nơi đây – với biển xanh, đá biếc, với đêm huyền diệu – đã lặng lẽ chữa lành cho tôi. Tôi nhận ra rằng, quãng thời gian được làm việc cùng anh – dù chỉ là yêu đơn phương – cũng là quãng thời gian hạnh phúc và đáng trân trọng. Tình cảm giữa chúng tôi, dù không thành, nhưng thật đẹp. Bởi tôi đã yêu bằng tất cả sự trong trẻo, còn anh – dù không yêu tôi – vẫn là người đàn ông đáng quý, tận tụy, chân thành, và chung thủy với tình yêu anh đã chọn.
Tôi không còn giận anh nữa, chỉ còn lại lòng biết ơn, vì anh đã từng hiện diện trong thanh xuân của tôi. Tôi luôn mong anh bình yên, hạnh phúc bên người anh yêu.
Tôi gửi lại tình yêu ấy cho Hạ Long – cho từng con sóng, từng hòn đá, từng làn gió. Để sóng lau khô nước mắt tôi, để biển giữ hộ những điều chưa kịp nói, để mỗi lần trở lại nơi này, tôi vẫn nghe tiếng biển kể lại câu chuyện của chính mình – câu chuyện về một tình yêu dịu dàng, chưa từng được nói ra.
Tôi chúc cho người tôi từng thương – luôn bình an, hạnh phúc. Và cũng chúc cho chính tôi – sẽ có được một tình yêu thật trọn vẹn, từ hai phía. Cầu mong cho mỗi người đều có được một bến bờ bình yên cho riêng mình, nơi người ở lại và người ra đi, đều mỉm cười khi nghĩ về nhau.
Hóa ra, tình yêu không nhất thiết phải có một kết thúc viên mãn. Chỉ cần đã từng yêu, đã từng rung động, đã từng cùng ai đó đi qua một quãng đường, thế là đủ để lòng người trở nên sâu sắc và dịu dàng hơn.
Ta luôn biết ơn người đã từng song hành trong những năm tháng đẹp nhất của thanh xuân. Vì họ đã giúp ta hiểu rằng – có những người, chỉ cần được gặp, đã là một món quà. Và tình yêu ấy, đã được Hạ Long giữ lại trong lòng biển, trong từng cơn gió, từng con sóng, từng ánh trăng đêm lấp lánh trên mặt nước. Để mỗi lần trở lại nơi này, ta vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của ký ức – nhẹ như hơi thở, mà sâu như lòng biển.
Diệu Đan














