Đừng im lặng khi yêu thương đang chờ
Đôi khi chỉ vì phút giận dỗi, ta lặng im trước một cuộc gọi hay tin nhắn, đâu hay đó có thể là lần cuối cùng… để lại nuối tiếc khôn nguôi theo ta suốt một đời.
Nếu đủ yêu thương, hãy hiện diện trọn vẹn và đừng để những người ta thương phải chờ đến lần sau.
Tôi thường có thói quen nghe sách nói mỗi tối trước khi ngủ. Hôm nay, tôi chọn Yêu xa. Khi nghe đến câu: “Khi thấy cuộc gọi nhỡ, hãy thương em một chút”, tim tôi bỗng chùng xuống. Đã hơn 8 năm nay, tôi chưa từng để ai phải chờ đợi quá lâu một tin nhắn hay cuộc gọi của mình. Nếu có, chỉ vì tôi vô tình để điện thoại ở chế độ im lặng.
Tôi sợ cảm giác chờ đợi trong vô vọng cùng muôn vàn suy nghĩ. Tôi không muốn ai phải trải qua điều ấy, dù chỉ một lần. Vì vậy, dù bận rộn, tôi vẫn cố gắng phản hồi nhanh nhất có thể.
Ngày trước, tôi là một cô gái hay giận dỗi. Mỗi khi không hài lòng, tôi thường chặn điện thoại để đối phương không thể liên lạc. Cha mẹ, bạn bè, hay người yêu, tôi đều từng đối xử như vậy. Nhưng giận dỗi đôi khi chỉ là tiếng khóc thầm của những mong đợi chưa được lắng nghe. Nếu không học cách nói ra, ta sẽ lạc mất nhau trong im lặng. Tôi từng nghĩ người quan tâm mình sẽ tự hiểu, nhưng mấy ai có thể đọc được lòng nhau khi không ai chịu mở lời. Yêu thương không phải đoán mò tâm ý, mà là dám nói thật lòng, dù đôi khi khiến ta rơi nước mắt.
Một biến cố khiến tôi thay đổi, nhưng cũng quá muộn màng. Đó là khi chồng tôi nhập viện. Vì hoàn cảnh, tôi không thể ở bên. Chúng tôi chỉ có thể trao đổi qua những tin nhắn ngắn ngủi, những cuộc gọi chóng vánh sau ca phẫu thuật khi anh không nói rõ được. Trong cơn tỉnh táo, anh vẫn nhắn cho tôi: để tôi yên tâm rằng anh còn ở đó, còn nghĩ về tôi. Sau này, tôi mới biết anh đã cố gắng đến nhường nào để gửi đi những tin nhắn ấy.
Rồi tin nhắn thưa dần, cho đến khi tôi không còn nhận thêm một lời nào nữa. Tôi đã mất anh. Từ đó, tôi không bao giờ để điện thoại có những cuộc gọi nhỡ khi mình đang ở đó, cũng không trì hoãn trả lời tin nhắn. Tôi sợ cảm giác nuối tiếc.
Có nhiều điều tôi chỉ học được sau khi chồng mất. Không hẳn là hối hận, vì tôi tin mỗi người có số phận. Nhưng nếu không có biến cố ấy, tôi đã không thay đổi, không học cách sống nhẹ lòng, bao dung hơn. Giờ đây, tôi nhắc nhở bản thân phải trân trọng và yêu thương đời sống: từ những điều bình dị cũng cần nâng niu bằng sự chú tâm và chân thành.
Sống trên đời, đâu ai biết lần gặp gỡ nào là lần cuối. Cuộc gọi nào sẽ mãi mãi là “missed call”, tin nhắn nào sẽ không bao giờ có hồi âm. Vậy nên, tôi học cách hiện diện trọn vẹn, lắng nghe kỹ hơn, chậm lại khi ai đó cần mình.
Tôi không thể quay ngược thời gian để nói thêm một lời yêu hay ôm chồng mình thêm một lần nữa. Nhưng tôi có thể yêu thương những người còn lại đủ đầy, ấm áp hơn. Như thể tôi đang sống thay cả phần anh, để yêu lại tất cả những gì anh từng quý mến.
Lần tới, nếu điện thoại reo lên, xin đừng để “cuộc gọi nhỡ” chỉ vì một cơn giận dỗi. Biết đâu, ở đầu dây bên kia, có người chỉ muốn nói rằng họ thương bạn đến nhường nào. Và đôi khi, một cuộc gọi nhỡ có thể trở thành điều khiến ta day dứt cả một đời.
Tâm Phương