‘Dịu dàng mà đi qua’ – bản nhạc chữa lành cảm xúc
“Dịu dàng mà đi qua” gửi gắm thông điệp: sau vấp ngã, hãy đứng dậy và bao dung với chính mình, để thế giới trở nên ấm áp hơn.
Chiều nay, thênh thang một mình trên con phố vắng, tôi chợt nghe giọng hát của cô ca sĩ nhẹ nhàng vang lên từ đâu đó: “Nhìn những mùa thu đi em nghe sầu dâng trong mắt”. Lòng tôi bình lặng như chiếc lá thu rơi, không một tiếng động nhẹ tênh đáp xuống ven đường.
Không phải chiều tím dâng đầy trong mắt với nỗi sầu không thể gọi tên mà là tràn ngập trong đầu tôi cảm giác dịu dàng. Tôi biết mình luôn thích những điều dịu dàng. Tôi thích chiếc lá bay trong gió nhẹ, dù phải xa rời thế giới vẫn chấp nhận, dịu dàng như đó là điều hiển nhiên, là quy luật của cuộc sống. Cuối con đường về với đất mẹ, một đời phiêu diêu dù ngắn dù dài, lá vẫn không hối tiếc.
Rồi tôi nhớ chị, người phụ nữ không mấy ai để ý, không rực rỡ nổi bật, chẳng phải mẫu hình lý tưởng của đám đông – nhưng ở chị luôn có một điều gì đó khiến lòng người bình yên trở lại. Như một khóm cúc trắng ven đường, chẳng cố gắng tỏa hương nhưng cứ thế mà dịu dàng, bền bỉ nở giữa cơn gió lớn. Có lẽ vì thế mà tôi luôn thương những người phụ nữ như chị, những người đã đi qua bão giông mà không đánh mất sự an yên trong lòng mình.
Gặp lại chị vào một buổi sáng trong veo của những ngày đầu thu, tôi bỗng nhận ra có lẽ điều tôi khao khát từ lâu không phải là sự mạnh mẽ hay thành công, mà là một trái tim lành lặn giữa những tàn phá thầm lặng. Một sự nguyên vẹn, giữa vô số mảnh vỡ của đời người.
Như em - mất việc, mất người thân, từng rơi xuống vực sâu tưởng chẳng thể đứng dậy, nhưng em vẫn chọn cách bước đi một cách nhẹ nhàng. Vẫn dịu dàng với người, với đời, như thể những biến cố ấy chỉ là một đợt gió thoảng. Em không phơi bày vết thương, cũng không bắt ai nhìn thấy nước mắt của mình. Nhưng sự yên tĩnh nơi em làm người khác phải tự hỏi: “Đã từng có gì khiến em đau đến thế chưa?”.
Tôi nghĩ hẳn em đã thấu tận cùng những mất mát mới có thể dịu dàng đến vậy. Dịu dàng không phải là chưa từng vấp ngã, mà là sau mỗi lần ngã, vẫn chọn cách đứng lên với lòng bao dung. Em giống như một nhành hoa nở ra giữa những tàn tích - chẳng cần ai khen, chẳng cần ai hái, chỉ cần được sống đúng phần mình. Cái đẹp ấy không nhiễm chút bụi trần, trong trẻo đến mức khiến người ta không dám làm tổn thương.
Tôi luôn thích những bộ phim nhẹ nhàng, không cần cao trào, không cần lời thoại dồn dập, chỉ cần một vài khoảng lặng kéo dài, một khúc nhạc êm ru, cũng đủ để lòng người rung động. Có những bộ phim, xem xong không nói được gì, chỉ muốn ngồi yên lặng một mình, để cảm xúc thấm vào từng kẽ nhớ.
Tôi thích những buổi sáng dịu dàng như hôm nay. Trời không quá gay gắt, gió không quá lạnh. Chỉ một khoảng nắng mỏng vừa đủ soi lên đóa hồng trắng ngoài khung cửa. Tôi bưng tách cà phê vừa pha, hương thơm man mác như giữ lại chút se lạnh của đất trời chớm thu. Tôi nghe một bản nhạc không lời, ngắm lại những bức ảnh lang thang chụp được. Cảm giác ấy – là sự đủ đầy trong yên ả. Cuộc đời này, nếu biết chậm lại và dịu dàng, sẽ thấy thật phiêu diêu biết bao.
Tôi thích những người đàn ông dịu dàng. Họ có thể tức giận, nhưng tức giận một cách nhẹ nhàng. Có thể trách cứ, nhưng lời lẽ vẫn đủ để người khác thấy mình được yêu thương. Họ không phán xét, không áp đặt. Họ điềm tĩnh mà nhìn người phụ nữ của mình như thể một đoá hoa cần được thấu hiểu hơn là sở hữu. Nếu họ có thể bao dung cả những điều tôi làm – thì dù chỉ đi cùng một quãng rồi buông tay, hay có thể nắm tay nhau đi hết một đời – cũng chẳng còn gì phải hối tiếc.
Chỉ cần được cùng nhau ngắm mùa thu trôi qua ngoài khung cửa nhỏ, thế là đủ.
Tôi thích những câu chuyện nhẹ nhàng, và gần đây tôi nhận ra những điều dịu dàng nhất khi được nhắc lại luôn thuộc về “ngày xưa”. Nghe như xa lắm, như một ngăn ký ức cũ kỹ mà mỗi lần mở ra lại khiến tim mình chao nghiêng vì thương nhớ. Ngày xưa ấy rất nhiều điều cần khám phá, nhưng rất ít sợ hãi và hoài nghi. Trong trẻo như một ly chè kem mỗi độ tan trường, ngọt như tiếng cười dưới tán bàng đỏ rực, và đầy hồi hộp như lần đầu biết rung động trước một người.
Nghe nói mùa về sẽ bắt đầu những cơn mưa. Và tôi đang đợi – để viết tiếp về những điều dịu dàng khác. Về mùa họa mi trắng muốt, trong ngần. Về những buổi sáng thanh thản như sáng nay – chỉ cần có ánh sáng, mùi cà phê, một bản nhạc êm và một tâm hồn biết ơn sự bình yên.
Tôi nhìn những mùa đi… Ở đoạn này của cuộc đời – thanh xuân đã qua, tôi như đứng giữa lưng chừng dốc. Những khát vọng ngày trẻ giờ không còn mãnh liệt, mà lặng lẽ hơn, chín chắn hơn. Mỗi ngày đọc tin, đôi khi lại thở dài – nhưng lòng mình cũng không còn quá chông chênh. Ở tuổi này, dù đi giữa muôn điều bất định, nhưng không còn cuống cuồng. Giống như chiếc lá không còn xanh mơn mởn, nhưng đã thấm đủ tinh hoa trời đất để ngả sang một sắc vàng an nhiên.
Tôi chỉ mong sao: “Trong gian nan nên cất tiếng cười, là tôi lắng nghe lòng tôi rã rời...”. Nhưng rồi sau rã rời ấy – tôi bỗng: “Nghiêng sang em, tôi thấy nắng vàng.”
Vậy là có thể yên ổn mà nhìn những mùa thu đi. Mỗi mùa có một vẻ đẹp riêng. Xanh ngọc ngà cũng đẹp. Thu vàng mênh mông cũng có vẻ đẹp lặng lẽ không thể chối từ. Chỉ cần lòng mình đủ dịu dàng để đón nhận, thì thời gian chẳng còn là điều gì đáng sợ. Đối với mình dịu dàng, đối với đời dịu dàng – thì cuộc đời cũng hóa ra nhẹ nhàng. Vậy thôi.
Kim Ánh