Đi xa để gặp lại chính mình

Có những lúc, giữa vòng xoáy công việc và bộn bề cuộc sống, ta bỗng nhận ra mình đã đi quá xa khỏi những điều giản dị từng khiến trái tim bình yên.

Và thế là, ta cần một chuyến đi - không phải để chạy trốn, mà để tìm lại những gì đã đánh mất trong chính tâm hồn mình. Và khi đó, một khóm hoa bên đường, một rừng cây xanh mướt, một khoảng trời bao la, tiếng sóng biển rì rào hay tiếng suối chảy róc rách… đều có thể trở thành liều thuốc nhiệm màu, xoa dịu những vết xước trong tâm hồn. Mỗi hành trình ra đi, nếu đủ lặng và đủ sâu, sẽ đưa ta trở về nguyên vẹn hơn, dịu dàng hơn.

Buổi sáng, trời đô thành mưa phùn lất phất, những lá tre xanh mướt nơi tôi đứng thỉnh thoảng lại rung lên rì rào khi vài cơn gió mát rượi lướt qua. Tôi đang ở giữa một đô thị hiện đại, được bao bọc quanh những khu vườn trên cao. Khi phóng mắt ra xa khắp không gian êm đềm nơi tấc đất là tấc vàng này, mấy người lại muốn chối từ cơ hội được thong thả đứng ngắm trời mây thêm đôi chút.

Tôi nhớ từng đọc đâu đó rằng thiên nhiên có khả năng chữa lành vết thương tâm hồn rất hiệu quả. Tôi không tin điều đó cho đến một chiều cuối tháng Bảy của ba năm về trước, khi ngồi giữa vùng đồi cỏ bình yên này, nhìn cầu ánh sao sáng lấp lánh giữa lòng hồ Bán Nguyệt, chợt thấy một niềm khao khát sống mãnh liệt dâng lên trong mình. Tôi ở thời điểm ấy đã tự hứa với bản thân, bất luận thế nào cũng phải tự tạo cho mình một đời sống rực rỡ nhất.

Cũng từ ngày ấy, tôi đi khắp mọi nơi. Tôi sang Singapore ngắm China Town giữa hoàng hôn vàng nắng, ghé Đài Loan du ngoạn trên Nhật Nguyệt Đàm trong màn mưa lất phất, qua Thái Lan nghiêng mình đón một tia sáng lấp lánh từ Chùa Phật Vàng và gần đây nhất đến Seoul chỉ để nhìn từng cặp tình nhân che ô đi giữa đường phố ngợp sắc hoa tươi. Những ngày chu du khắp nơi ấy, mỗi độ hoàng hôn buông xuống, tôi luôn nghĩ đến buổi chiều giữa Phú Mỹ Hưng, đến những nỗi chán chường muốn buông bỏ bản thân của chính mình. Tôi tự hỏi mình: còn bao nhiêu điều đẹp đẽ trên thế giới này mà tôi chưa biết đến? Còn bao nhiêu con người tuyệt vời mà tôi chưa được gặp? Còn bao nhiêu câu chuyện đặc biệt có thể thay đổi cuộc đời một ai đó mà tôi chưa được nghe? Sau mỗi chuyến đi dài là mỗi lần tôi nhận ra cuộc sống luôn cố nói với bản thân mình nhiều điều hơn mình nghĩ. Rằng tôi xứng đáng được có một cuộc sống hạnh phúc của riêng mình, rằng khi những điều tốt đẹp kết thúc rồi sẽ có những điều tốt đẹp hơn chờ đợi phía sau, miễn là ta đủ kiên trì. Cuộc đời này hoá ra còn quá nhiều thứ tuyệt vời mà ta chưa nhìn thấy hết. Những thứ ấy chỉ đến khi ta mở rộng tâm hồn, tìm kiếm và chờ đón...

Tôi luôn tin mình không cần một danh sách những địa điểm tham quan hay bất kỳ kế hoạch được hoạch định sẵn khi dạo chơi ở TP.HCM. Không chỉ vì đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên, mà bởi cái cảm giác bị lạc vào những góc đường nho nhỏ hoặc tìm ra một góc vườn xinh xắn ở đâu đó giữa thành phố hơn tám triệu dân này là thứ tôi cần hơn bất cứ điều gì.

Khi thời tiết dần tốt hơn, sau nhiều đợt mưa rào rả rích, tôi mới hay những bụi hoa sứ ngoài vườn nhà đã bừng nở với sắc hồng đỏ dịu dàng. Nửa năm trước đây, khi mới bắt đầu chặng đường mới cho cuộc sống của riêng mình, tôi không mảy may quan tâm đến chúng. Trong những ngổn ngang rất đời thường, mấy bụi hoa sứ tươi hồng ấy vẫn bừng nở trước sân nhà. Sáng nay, trước cuộc dạo chơi của riêng mình, tôi đã dừng lại khá lâu trước chúng. Thật kỳ lạ! Khoảnh khắc ngắm nhìn khu vườn nhỏ trước nhà, tôi chỉ tần ngần nghĩ đến những nỗi đau. Chẳng biết bạn có tin không, nhưng tôi nghĩ ở đâu đó ngoài kia, giữa hàng tỷ con người trên hành tinh này, nỗi đau là thứ rất thật mà bất kỳ ai cũng từng một lần mang theo bên người.

Tôi tin mỗi người luôn có nhiều cách khác nhau để đối diện với vết thương của chính mình. Bạn có thể trốn chạy, bạn có thể gạt bỏ, bạn có thể làm rất nhiều điều để xoa dịu nỗi đau thương ấy. Hơn bất kỳ ai, mỗi chúng ta đều biết rằng rồi cũng sẽ đến ngày nỗi đau ấy sẽ nhẹ nhàng ra đi như cơn gió luồn qua ô cửa sổ một sớm mai ấm áp. Nhưng cũng hơn ai hết, chúng ta hoàn toàn không biết sớm tinh sương ấy thực ra bao giờ mới đến. Tựa như việc bạn ngồi giữa sân ga, chờ một đoàn tàu sắp đến, mà chẳng mảy may biết thời điểm khởi hành chính xác của nó là khi nào. Trong khoảng thời gian vô định ấy, hẳn có đôi lần bạn sẽ cảm thấy tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng khi chẳng nghe được bất cứ một tiếng còi tàu nào, dù là nhỏ nhất. Tôi đã từng bất lực như thế giữa những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời mình. Nhưng rồi, sau tất cả, rốt cuộc tôi đã hiểu ra rằng trên sân ga ấy chuyến tàu nào rồi cũng sẽ đến, việc nó đến nhanh hay chậm phụ thuộc vào chính chúng ta. Bạn biết không, chuyến tàu ấy sẽ luôn chờ bạn, chỉ là bạn có đủ kiên nhẫn chờ đợi nó hay không. Thời gian không chữa lành bất cứ vết thương nào. Thời gian cũng không làm ta quên đi bất kỳ ai. Nó chỉ giúp ta quen với cuộc sống khi thiếu họ. Và nếu không thể lãng quên, không thể buông xuống để sống bình lặng như những người ở “tận cùng thế giới” trong tiểu thuyết của Haruki Murakami, thì điều tốt nhất ta có thể làm là chấp nhận và vượt qua nỗi đau của chính mình bằng tất cả sự kiên trì bạn có…

Thỉnh thoảng, giữa những buổi chiều vàng vọt, khi ánh hoàng hôn buông dài thành nhiều vệt màu lan rộng khắp mặt hồ trong xanh, tôi lại thơ thẩn dạo quanh những khu vườn trên không ở khu đô thị sầm uất này. Có nhiều ngày, ý nghĩ muốn trốn chạy, từ bỏ mọi thứ cứ quấn chặt lấy đầu óc tôi. Khi bạn có một chặng đường quá dài để đi, hẳn sẽ có lúc bạn nghĩ tới một giới hạn chịu đựng cuối cùng. Giữa dòng suy nghĩ miên man ấy, tôi hay nhớ về những ngày hè lúc còn bé thường thơ thẩn đi thả diều ở khu đất trống gần nhà ngoại. Khoảng đất trống phất phơ đầy những cánh diều đủ màu sắc bay lên rồi lượn xuống cứ chập chờn hiện lên trong ký ức tôi. Rốt cuộc thì cuộc sống này cũng như việc thả diều. Thời điểm vất vả nhất là khi ta bắt đầu chạy lấy đà đưa con diều từ mặt đất bay lên thật cao. Người có động lực đều có thể thả diều bay cao, nhưng chỉ ai thật sự quyết tâm mới tiếp tục cầm chặt sợi dây cước đến cuối cuộc hành trình. Trước khi muốn bỏ cuộc, hãy nghĩ đến mọi nỗ lực mình đã từng bỏ ra để lên cao đến ngày hôm nay. Bởi chỉ cần không bỏ cuộc, bầu trời cao rộng và những cánh diều rực rỡ sắc màu vẫn luôn chờ bạn. Muốn bay cao như cánh diều, phải biết can đảm chịu đựng những cơn gió chiều. Hạnh phúc đôi khi không nằm ở chân trời xa rộng, hay điểm dừng chân cuối cùng, nó nằm ở chặng đường bạn đã mướt mồ hôi, động viên bản thân và chiến thắng chính mình.

Ánh Tuyết

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời