Đi tìm mùa thu trong tim mình
Có bao giờ ta tự hỏi, mùa thu thật sự nằm ở đâu? Trong sắc trời bảng lảng sương khói, trong hương hoa sữa nồng nàn mỗi chiều về, hay trong ký ức - nơi những yêu thương được giữ lại, dịu dàng như làn gió heo may đầu mùa?
Mỗi người có một cách riêng để đi tìm mùa thu của mình. Có người tìm trong những con phố quen, có người tìm trong ánh mắt của ai đó, và cũng có người tìm trong chính trái tim mình.
Tôi vốn là một người đam mê xê dịch. Hạnh phúc lớn nhất của tôi là những lần được đi rong chơi, ngắm nhìn vẻ đẹp trong dòng chảy bất tận của đời sống. Tôi chăm chỉ du ngoạn như thế, có lẽ vì sợ rằng một ngày nào đó, khi tuổi già đến, không còn đủ sức để đi xa, tôi vẫn có thể ngồi ngắm lại ký ức - nơi những chuyến đi vẫn còn rực rỡ.
Biết đâu, trong một buổi chiều thu yên ả, có tôi của tuổi xế chiều ngồi mỉm cười, nhớ về những chuyến đi đã qua, vui, buồn, hạnh phúc - tất cả đều đáng quý như những gam màu của cuộc sống.
Chuyến bay từ TP.HCM về Hà Nội vừa đáp xuống, tôi nghe trong gió thoang thoảng hương vị mùa thu quen thuộc. Thu Hà Nội bao giờ cũng đặc biệt, “ngày dụi vào đêm, vừa nhạt nắng đã loang thềm ướt trăng”.
Tuổi thơ ở Thủ đô khiến tôi luôn có cảm giác thời gian nơi đây trôi rất nhanh - ngày đến rồi đêm cũng đến. Nhưng dù vội vã đến đâu, Hà Nội vẫn có những khoảng lặng đẹp đẽ lạ thường. Tôi nhớ những buổi chiều đứng dưới tán lộc vừng trổ hoa đỏ tươi, nhìn những gánh hàng rong tất tả đi qua phố. Giữa nhịp sống hối hả ấy, đôi khi chỉ cần một nụ cười hiền, một ánh mắt bình yên cũng đủ khiến lòng người chùng lại, biết ơn vì những điều giản dị vẫn còn hiện hữu.
Một ngày đi tìm mùa thu trong tim tôi bắt đầu bằng một sớm thức dậy giữa lưng chừng giấc mơ. Tôi khẽ mở cửa sổ, để gió heo may ùa vào mang theo hơi sương của cơn mưa đêm qua. Ngoài kia, giọng ca dìu dặt từ chiếc radio cất lên:
“Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội,
Mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió…”
Trận mưa đêm qua dường như đã gột rửa mọi bụi bặm, để phố phường thêm trong lành, thanh sạch. Sau bát phở nóng và tách trà sen buổi sớm, tôi chợt thấy lòng mình tràn ngập cảm xúc. Như thể mùa thu đang chậm rãi bước lại thật gần.
Tôi nhớ những ngày còn bé, theo bố mẹ dạo quanh phố phường, dừng chân bên gánh hàng cốm. Hương nếp mới thoảng trong lá sen, thơm nồng cả tuổi thơ. Rồi những bó cúc hoạ mi ướt sương sớm, những gánh hoa rực rỡ với cúc chi, hướng dương, đồng tiền, thạch thảo, thiên điểu, mỗi gánh hoa là một bức tranh nhỏ của thu.
Lớn lên, tôi vẫn giữ thói quen ghé hàng quà sáng, mua gói xôi đỗ sen gói trong lá chuối, lá sen già. Ăn hết xôi rồi mà hương đỗ vẫn còn vương. Có lẽ vì thế mà tôi yêu mùa thu đến lạ - yêu cái hương, cái vị, cái cách mùa thu chạm nhẹ vào từng giác quan như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Với tôi, bốn mùa đều đẹp. Nhưng chỉ có mùa thu mới khiến lòng người chậm lại, để nhớ, để thương, để mơ mộng. Tôi thích dạo quanh những con phố nhỏ, hít hà hương hoa sữa nồng nàn vương trong gió. Thi thoảng, lại ghé hồ Tây, ôm một cuốn sách, ngồi nghe tiếng gió lùa qua mặt nước. Từng làn hương cốm thoảng qua, như chở theo cả tuổi thơ.
Và đôi khi, chỉ cần sớm mai yên tĩnh, bên hiên nhà pha ấm trà sen, nhìn gió heo may khẽ lùa qua, tôi lại cảm thấy mùa thu đang ở thật gần. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng lại. Mọi vội vã, lo toan của phố phường đều tan biến. Chỉ còn lại sự bình yên - thứ bình yên mà tôi gọi tên là “mùa thu trong tim mình”.
Mùa thu Hà Nội rồi cũng sẽ qua, như bao mùa thu khác. Nhưng có một mùa thu thì ở lại - trong ký ức, trong những quãng đời ta từng đi qua và trong cả trái tim biết rung động trước vẻ đẹp của cuộc sống này. Mùa thu ấy, chính là mùa thu trong tim.
Ánh Tuyết














