Mùa lũ lại về
Mỗi mùa mưa bão về, lòng ta lại se sắt nỗi thương… thương những mái nhà chao nghiêng, thương dáng mẹ cha lam lũ, thương cả tiếng trẻ thơ vẫn reo vui giữa dòng nước dữ.
Miền Trung - dải đất hẹp giữa hai đầu đất nước - quanh năm oằn mình trong nắng gió, nhưng cũng chính nơi ấy đã nuôi dưỡng nên những con người giàu nghị lực, bao dung và kiên cường trước bão giông cuộc đời.
Mấy hôm nay nghe đài báo bão, lòng tôi lại thấp thỏm chẳng yên. Tôi thương quê hương miền Trung năm nào cũng phải căng mình với nhiều cơn bão dữ. Thương cả chính tuổi thơ mình đã bước qua những tháng ngày chạy bão, tránh lũ trong sợ hãi, lắng lo và cả đói khát…
Tôi sinh ra ở dải đất miền Trung nắng gió. Tuổi thơ tôi ăm ắp những kỷ niệm ngọt ngào bên ba mẹ, thầy cô, bè bạn. Nhưng ký ức sâu đậm nhất trong tôi lại là những cơn bão lũ.
Tôi nhớ mãi trận bão năm 1998, khi ấy tôi vừa tròn mười tuổi. Những cơn mưa lớn thay phiên nhau đổ xuống, dồn dập không ngớt bất kể ngày đêm. Mưa lộp độp trên mái ngói. Những giọt nước chen chúc nhau rơi xuống hiên nhà và tan ra, mỗi lúc mỗi hối hả hơn. Khi ấy, bốn anh em tôi ngồi co ro trên chiếc giường tre kẽo kẹt. Mái nhà cũ kỹ vốn đã ọp ẹp nay phải oằn mình chống chọi với những cơn mưa nặng hạt, những trận gió ào ào bên ngoài. Lúc đó, tôi có cảm giác ngôi nhà cũng chao nghiêng theo từng đợt gió thổi mạnh. Mưa luồn lách qua từng viên ngói vỡ, rơi xuống nền đất ướt. Để hứng nước dột trong nhà, nào thau nào xô chậu, bất kể thứ gì có thể đựng nước đều được ba má lấy ra xếp khắp nơi. Từng giọt mưa rơi xuống chiếc nồi đã bị sứt quai kêu tí tách, nhanh, chậm, lớn nhỏ theo từng nhịp của cơn mưa ngoài trời. Ba má chạy đôn đáo, kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà xem còn chỗ nào bị ướt hay không, thỉnh thoảng quay sang nhắc chúng tôi phải ngồi im trên giường không được bước xuống nền nhà kẻo trượt chân ngã.
Đêm ấy mưa rất lớn, trong mơ màng tôi thấy mình gục trên vai ba. Tôi tỉnh ngủ vì cái lạnh buốt lưng và nhận ra ba đang cõng tôi đi tránh bão ở bên nhà hàng xóm kiên cố hơn. Đêm ấy, anh em tôi chẳng thể nào ngủ được vì trời lạnh. Chăn chiếu đều bị dính mưa ẩm ướt khó chịu. Sáng hôm sau, chúng tôi được ăn vội vài củ khoai mì lót dạ rồi cứ thế chân trần di chuyển đến nhà bà con sát chân núi để tránh bão.
Trên đường đi, chúng tôi nhìn thấy trực thăng bay qua bay lại để cứu hộ và chuyển lương thực cho bà con bị cô lập trong vùng lũ. Mấy anh em tôi chẳng ai rủ ai, cứ thế hú hét thật to, chỉ mong các cô chú có thể nghe thấy mình. Đó là lần đầu tiên trong đời chúng tôi được nhìn thấy trực thăng gần như vậy. Bão lũ vây quanh, mà những đứa trẻ vẫn cứ hân hoan hồn nhiên như thế.
Sau hai ngày mưa liên tục, cuối cùng mưa cũng ngớt, nước cũng rút xuống. Chúng tôi hớn hở vì được trở về. Nhưng ngôi nhà đã bị bão quật xiêu vẹo, tan hoang. Đàn gà con mới nở, mấy con heo ba chạy mưa mang vào nhà cho đứng trên bàn cũng bị nước tràn vào cuốn đi, cây cối quanh nhà đổ rạp. Cả nhà sáu người chúng tôi đứng lặng yên một hồi lâu, không biết những ngày tới phải sống tiếp ra sao. Mắt má rưng rưng, ba đứng thẫn thờ. Tôi có cảm tưởng như đôi vai to lớn của ba cũng chùng xuống đầy mệt mỏi. Nhưng ba má xốc lại tinh thần rất nhanh, động viên các con dọn dẹp cửa nhà để có thể sớm trở lại cuộc sống bình thường như bao ngày khác.
Mỗi lần bão lũ đi qua là thêm một lần những người miền Trung quê tôi đùm bọc, nâng đỡ, sẻ chia cùng nhau. Bão lũ năm nào cũng tàn phá nặng nề nhưng không thể dập tắt đi sự mạnh mẽ, bền bỉ và quyết tâm của người dân quê lam lũ. Mảnh đất miền Trung đầy nắng, gió, năm nào cũng có thiên tai đã nuôi dưỡng những đứa trẻ như tôi nên hình hài, dáng vóc, không khuất phục trước khó khăn và biết nuôi dưỡng khát vọng vươn lên. Hôm nay, khi đang ở cách xa quê nhà hàng nghìn cây số, nghe tin bão về lòng tôi lại nao nao những niềm thương nỗi nhớ…
Tư Chí