Con dốc

Giữa nhịp sống hối hả, một góc dốc quen thuộc nơi phố thị cũng có thể gợi mở bao câu chuyện thân thuộc.

Ở đó có nụ cười lấp lánh của đứa trẻ sau buổi tan trường, có mồ hôi nhọc nhằn của người cha gồng gánh, có bước chân thong dong của đôi vợ chồng già và cũng có cả sự lặng lẽ, cô đơn của những tâm hồn trưởng thành…Để rồi ta nhận ra, mỗi người chúng ta đều đang trong hành trình vượt qua những “con dốc” của cuộc đời.

Ngồi ở quán quen nơi góc phố nhìn những dòng xe cộ qua lại, tôi bị thu hút ánh nhìn bởi con dốc trước mặt. Nó cũng chỉ là một đoạn đường đi nhưng từ góc nhìn trong quán, những người đang đổ xuống trên con đường đó có cảm giác như đang đi thẳng về phía mình. Gọi là con dốc nhưng nó cũng chỉ giống như một đoạn đột nhiên buông xuống trên sự bằng phẳng vốn có của những con đường, nó cũng tạo ra cảm giác thị lực lạ kỳ, cứ như có một điểm nặng trong lồng ngực mỗi khi có một chiếc xe nào đó đương đà đổ xuống.

Tôi vẫn hay bắt gặp mỗi buổi chiều những con người ngược xuôi trên đường phải khó khăn như thế nào khi dùng chính sức mình để kéo theo chiếc xe của họ. Người ta thường cậy nhờ vào xe cộ để giảm bớt đi sự nặng nhọc chuyên chở nhưng đối với những xe thô sơ còn đang vận hành bằng sức người thì dường như ngược lại. Chiều nào độ tan tầm tôi cũng để ý hai cha con người đàn ông ấy: đứa trẻ còn mặc nguyên bộ đồ học sinh đang hì hục đẩy từ phía sau chiếc xe ba gác, người cha thì ở phía trước cong rạp cả người kéo chiếc xe ấy vượt qua con dốc. Áo ông phanh ra, mồ hôi ướt nhẹp thấm ướt áo, họ cứ chầm chậm đi từng bước nặng nhọc qua con dốc nhỏ, đứa trẻ cố dùng hết sức không cả ngẩng đầu lên. Con dốc nơi những chiếc xe máy vẫn đang phóng qua một cách nhanh chóng, có hai người đang đi ngược đường di chuyển chậm chạp. Khi qua được con dốc, cả hai cha con họ nhìn nhau cười, người đàn ông bế thốc đứa nhỏ lên xe và bắt đầu đạp xe ba gác ấy về nhà. Tuy chỉ kịp nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấy nhưng tôi lại có cảm giác như nghe được tiếng hát của hai người họ.

Rồi tôi bắt gặp những đứa trẻ đương buổi tan trường, chúng tụm lại trước cổng tranh thủ ăn vội những món quà vặt để chờ ba mẹ tới đón. Có mấy đứa tụm năm tụm ba nắm tay nhau vượt qua con dốc. Chúng vừa đi, vừa chia nhau mấy mẩu bánh tráng ruốc, vừa ăn vừa cười nói rộn ràng. Rồi tôi chợt nhìn thấy một đứa trẻ khác ngồi thụp nơi bệ cổng, nó thậm chí còn không buồn đứng dậy đảo mắt tìm ba mẹ như những đứa trẻ khác. Một chiếc xe đạp bên trên còn treo đầy đồ ăn, một người phụ nữ đang đội chiếc nón dù ánh chiều đã tắt, có lẽ vừa xong buổi chợ vội chạy qua đón con. Đứa bạn đi cùng vẫy tay tạm biệt nó, hai mẹ con họ vui vẻ rời đi. Khi đám đông trước trường bắt đầu tan dần, trời cũng dần vào tối, một chiếc xe hơi đỗ xịch trước mặt thằng bé, nó không ngẩng lên, cũng không cười, chỉ đi đến chiếc xe một cách nhanh chóng và chiếc xe mất hút phía bên kia con dốc.

Vài thanh niên phóng xe một cách vội vàng qua con dốc. Tiếng nẹt pô vang lên hả hê khiến những người đi đường có chút hoảng hốt. Cụ ông tản bộ trên lề đường nhẹ nhàng kéo tay cụ bà vào sát bên trong mỗi khi có những chiếc xe chạy ẩu đi ngang qua. Tiếng thở dài của họ buông theo gió, như cố giữ lại chút bình yên thư giãn cuối ngày trên con đường tản bộ.

Chợt nhận ra, không biết tôi đã ngồi bao lâu ở góc quán cafe này để nhìn những người qua lại nơi con dốc ấy. Chiếc laptop vẫn nóng hổi vì hoạt động hết công suất, nhưng chiếc điện thoại lại im ắng không một dòng tin nhắn. Tôi chợt nhận ra trong dòng thời gian của sự trưởng thành, mỗi người đều phải chọn cho mình một con đường. Kể cả, con đường đó họ không được lựa chọn, họ vẫn phải bước qua. Tôi cũng đã chọn cho mình một con đường, dù trên con đường ấy, chỉ có một mình tôi bước đi. Tôi biết, đó là cái giá tôi phải trả cho sự lựa chọn của mình. Một mình gánh vác, một mình chịu trách nhiệm, nhưng đổi lại, tôi được làm điều mình muốn, được sống với điều mình thích, và tôi có tự do. Con dốc vẫn thế, vẫn gồ ghề và vẫn tiếp nối những dòng người xe qua lại. Cách họ chọn vượt qua con dốc cũng là cách họ chọn để bước tiếp cuộc đời của chính mình.

Lê Hứa Huyền Trân

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời