Cây bàng già và gánh cúc họa mi
Có những buổi sáng mùa đông tưởng như rất bình thường, vậy mà chỉ một khoảnh khắc nhỏ thôi cũng đủ khiến ta lặng đi, rồi bất giác thấy lòng mình ấm áp hơn rất nhiều.
Buổi sáng mùa đông luôn có vẻ yên tĩnh rất riêng. Ánh sáng mờ ảo, làn sương mỏng như phủ một tấm khăn nhẹ lên mọi cảnh vật, khiến bước chân ai cũng chậm rãi hơn. Trên con đường quen thuộc, tôi đạp xe qua những vệt gió lạnh, hơi thở phả thành khói mỏng. Và chính lúc ấy, một hình ảnh khiến tôi phải dừng lại: dưới một cây bàng già trơ trụi giữa mùa đông là một gánh cúc họa mi bừng sáng như điểm xuyết của ban mai.
Cây bàng ấy không biết đã đứng đó từ bao năm, chứng kiến bao mùa đến rồi đi. Thân cây to đến mức người ôm không xuể, những rễ lớn nổi lên theo những đường cong thô ráp mà bền bỉ. Mỗi khi đông về, lá bàng rụng hết, để lại dáng cây khẳng khiu mộc mạc in lên nền trời xám. Nhìn cây, tôi từng nghĩ: có lẽ cây đã kiệt sức rồi. Nhưng không. Chính sự trơ trụi ấy lại mang một vẻ đẹp khác - vẻ đẹp của sự kiên cường, của một dáng đứng không chịu khuất phục trước thời gian.
Và ngay dưới gốc bàng ấy, một gánh cúc họa mi được đặt ngay ngắn, trắng tinh khiết như nắng cuối mùa còn sót lại. Những cánh hoa mảnh mai ôm lấy nhụy vàng, gọn gàng trong lớp giấy bọc nâu giản dị. Mùi hoa thoảng nhẹ, trong trẻo và kín đáo, đủ làm người đi ngang bất giác chậm bước, rồi muốn nâng lên một bó hoa để mang về cho mình chút dịu dàng.
Đứng trước hình ảnh ấy, tôi chợt nghĩ đến hành trình của mỗi con người.
Có những quãng đời, ta giống như cây bàng giữa mùa đông: trơ trọi, mệt mỏi đến mức tưởng như sinh lực đã cạn kiệt. Ta mất đi những che chở quen thuộc, mất đi những điểm tựa mà trước đây luôn nghĩ là vững chắc. Và chính lúc ấy, ta học cách mạnh mẽ hơn, biết đứng vững hơn trước bão giông của cuộc đời.
Rồi cũng có lúc, ta lại giống như cúc họa mi vào mùa: giản dị, tinh khôi, yên ả mà vẫn đủ làm sáng bừng cả một khoảng không gian. Ta không cần phải lộng lẫy, không cần phải phô diễn; vẻ đẹp của ta nằm ở chính sự chân thành và bình yên mà ta mang theo.
Cây bàng già và gánh cúc họa mi - hai gam màu tưởng như trái ngược nhưng lại hòa vào nhau thật hài hòa. Một bên là từng trải, một bên là trong trẻo; một bên tĩnh lặng, một bên mang hơi thở của sự sống. Nhờ sự đối lập ấy mà bức tranh mùa đông trở nên trọn vẹn hơn, đủ đầy hơn. Và tôi nhận ra: mùa đông không chỉ có lạnh lẽo, nó vẫn có những mảng mềm mại, ấm áp đang âm thầm hiện diện quanh ta.
Khi rời đi, tôi mua một bó cúc nhỏ buộc vào giỏ xe. Gió đông thổi nhẹ làm những cánh hoa rung lên khe khẽ, như vẫn còn giữ hơi ấm từ bàn tay người bán. Tôi vừa đạp xe vừa nghĩ về cây bàng già đứng đó trầm mặc, và về những bó cúc trắng tươi như nụ cười của mùa. Chỉ một khoảnh khắc dừng lại thôi, tôi đã nhìn thấy bao điều đẹp đẽ đang âm thầm sống giữa cuộc đời bộn bề này.
Bạn thân mến…
Nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy lòng mình hơi chùng xuống, hãy thử dừng lại trước một điều nhỏ bé quanh mình. Biết đâu, bạn cũng sẽ bắt gặp một vẻ đẹp rất nhẹ, rất trong - đủ để khiến cả ngày dài trở nên dịu dàng hơn.
Trà Đông














