Đại học quốc gia Hà Nội, một ví dụ điển hình trong việc di dời ra khỏi nội đô. Phải mất 20 năm, đại học này mới bắt đầu di dời được. Theo tính toán, mỗi sinh viên ở Hà Nội chỉ có khoảng 0,1-1,3m2 đất, quá thấp hơn chuẩn 55m2/sinh viên do Bộ GD&ĐT đưa ra.
Cùng áp lực hạ tầng giao thông đang nặng nề hơn mỗi ngày, di dời để giảm áp lực là chủ trương đúng và cần thiết. Nhưng, nguồn kinh phí xây dựng cơ sở đang là rào cản rất lớn!
Điều 38, chương 4, Luật Thủ đô sửa đổi đề cập: HĐND thành phố Hà Nội được bố trí kinh phí từ ngân sách hỗ trợ di dời, xây dựng mới, bố trí đất cho các cơ sở sản xuất, cơ sở giáo dục đại học theo biện pháp, lộ trình được cấp có thẩm quyền phê duyệt.… Trên thực tế, Hà Nội có đầy đủ tiềm lực và nguồn lực để xây dựng cơ sở vật chất, các trường chỉ việc di chuyển.
Nguồn kinh phí xây dựng là một trong những nút thắt lớn khiến lộ trình di dời gần như đang dậm chân tại chỗ. Giao quyền cho Hà Nội chủ động trong xây dựng cơ sở mới cho các trường được, chính là lời giải cho bài toán này. Và, nếu những “nút thắt” này được tháo gỡ, không chỉ Hà Nội có sức bật mới, mà các địa phương và các cơ sở đào tạo cũng có cơ hội để phát triển xứng tầm.