Cảm xúc những ngày cuối năm
Cuối năm là khoảng thời gian để ta chậm lại, nhìn sâu hơn vào chính mình, để thấy rằng: dù đã đi qua bao nhiêu chuyến bay, bao nhiêu vùng đất, điều quan trọng nhất vẫn là giữ được sự bình yên trong tâm hồn.
Những ngày cuối năm, khi nhịp sống dường như chậm lại một chút, lòng người cũng dễ mềm ra trước những đổi thay rất khẽ của thời gian. Ở một thành phố phương Nam, nơi mùa đông chỉ vừa kịp ghé qua bằng vài cơn gió se sắt, có những buổi chiều, có người bỗng muốn dừng lại lâu hơn với chính mình - để nhìn, để nghĩ và để cảm.
Trong một buổi chiều cuối năm hối hả, tôi dành ít thời gian đi dạo quanh khu vực nhà thờ Đức Bà, chụp vài bức ảnh đón năm mới. Lịch trình bận rộn của một người trưởng thành khiến tôi học cách trân trọng từng khoảnh khắc rảnh rỗi hiếm hoi trong ngày. Và thế là, giữa một ngày đầy ắp sự kiện, tôi vẫn cố gắng ghé qua những tiểu cảnh Tết đang được trang trí, lưu lại vài khoảnh khắc cho riêng mình. Chợt nhận ra, cuộc đời hóa ra là một cuộc phiêu lưu dài - nơi niềm vui và nỗi buồn đan xen, hy vọng song hành cùng những thất vọng. Có những chuyến đi đã thành hình, cũng có những hành trình còn dang dở. Nhưng trên tất cả, điều ở lại rõ nhất trong tôi, vẫn là cảm giác bình an.
Năm 2025 đi qua với rất nhiều biến động. Thế nhưng, mặc cho năm tháng lặng lẽ cộng thêm vào tuổi đời, tình yêu cuộc sống trong tôi dường như chưa từng vơi cạn. Tôi vẫn chọn cách nhìn về phía trước, giữ cho mình một tinh thần tích cực, khao khát những hành trình mới và cố gắng sống trọn vẹn từng ngày - để sau này, khi ngoảnh lại, không phải nuối tiếc vì đã bỏ lỡ điều gì. Mỗi điều đã xảy ra, dù đúng hay sai, đều mang theo một ý nghĩa nào đó. Và tôi học cách đón nhận tất cả bằng một tâm thế dịu dàng hơn với chính mình.
Năm 2025 cũng là năm của rất nhiều chuyến đi. Những chuyến bay dài, nối liền các châu lục, đôi khi để lại trong tôi cảm giác mệt mỏi, thậm chí mất cân bằng trong vài ngày. Nhưng thay vì khó chịu, tôi tập chấp nhận trạng thái ấy một cách nhẹ nhàng. Bởi suy cho cùng, đó chỉ là sự chuyển đổi - để cơ thể và tâm trí học cách thích ứng với sự khác biệt về múi giờ, văn hóa, ngôn ngữ và nhịp sống ở những vùng đất xa lạ.
Sau mỗi hành trình dài, tôi thường cần một khoảng lặng để làm quen dần với những thay đổi ấy. Như chuyến đi Tây Tạng năm nào - nơi cao nguyên mênh mông khiến tôi phải mang theo bình oxy bên mình. Những ngày đầu, việc di chuyển gần như trở thành một thử thách thực sự. Cơ thể mỏi mệt, hơi thở nặng nề. Thế nhưng, tôi vẫn kiên trì đi trọn lịch trình, ghé thăm từng tu viện, từng ngôi chùa đã được định sẵn. Và rồi, thật kỳ lạ, chỉ sau vài ngày, mọi thứ dần dịu xuống, tôi hoàn thành chuyến hành hương, được chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp của xứ “đường xưa mây trắng”. Có lẽ, chính những trải nghiệm ấy đã dạy tôi bài học về sự thích ứng - bài học mà bất kỳ ai, khi bước vào phiên bản trưởng thành của mình, cũng đều phải học cách đối diện.
Là người yêu xê dịch, tôi luôn biết ơn những chuyến đi đã cho mình nhiều hơn cả những bức ảnh đẹp. Đôi khi, ngay cả khi đã trở về nhà, trước mắt tôi vẫn hiện lên những khung cảnh cũ, như một cuốn phim quay chậm, đầy đủ âm thanh, mùi vị và cảm xúc. Để rồi, tôi lại thấy mình trong một sân bay nào đó, lòng háo hức trước những điều chưa biết phía trước. Tôi yêu cảm giác được hòa vào những vùng đất xa lạ, nơi không ai biết mình là ai, để tạm rời khỏi những công việc quen thuộc, lặp đi lặp lại mỗi ngày. Ngay cả việc ngồi ở sân bay thôi cũng đủ khiến tôi thấy hạnh phúc - bởi mỗi phi trường, dường như là một thế giới thu nhỏ, nơi con người liên tục đến rồi đi, mang theo những câu chuyện rất riêng.
Năm 2025 khép lại bằng một chuyến bay đến vùng đất tôi yêu, để đón mùa đông. Nhiều người nói họ sợ mùa đông, sợ cảm giác chênh chao khi ở nơi xa lạ. Nhưng cuộc sống vốn dĩ là như thế. Ta không thể có được điều mình mong muốn nếu không dám bước qua nỗi sợ. Sợ hãi chỉ là một khoảnh khắc, lo lắng cũng chỉ là một cảm giác. Khi đủ can đảm vượt qua, những điều tươi mới, hứng khởi và đam mê sẽ ùa đến. Tôi đã chọn sống như vậy - xem cuộc đời này như những chuyến bay nối tiếp, đến những miền đất lạ, với nụ cười luôn ở lại trên môi.
Một năm mới đang đến rất gần. Người ta thường chúc nhau một năm an lành, mong cuộc sống sẽ dịu dàng hơn. Còn tôi, tôi chọn không chờ đợi ai đó đối xử tốt với mình. Tôi học cách yêu thương bản thân trước, trân trọng từng khoảnh khắc, kể cả những lúc cô đơn. Bởi chính trong cô đơn, ta mới hiểu rằng, thay vì chờ một điểm tựa từ bên ngoài, điều quan trọng nhất là biết tự ôm lấy mình, bằng sự thấu hiểu và yêu thương.
Cuối năm là khoảng thời gian để ta chậm lại, nhìn sâu hơn vào chính mình, để thấy rằng: dù đã đi qua bao nhiêu chuyến bay, bao nhiêu vùng đất, điều quan trọng nhất vẫn là giữ được sự bình yên trong tâm hồn. Và khi đã biết yêu mình đủ đầy, ta sẽ không còn sợ hãi trước những hành trình mới đang chờ phía trước.
Ánh Tuyết














