Cà phê, bia và cuộc đời
Một tách cà phê nóng buổi sớm hay ly bia lạnh buổi chiều, đôi khi lại là cách để ta sống thật với chính mình.
Trong những giọt cà phê đen sẫm, người ta tìm thấy sự tĩnh lặng, sự đồng điệu với những nỗi buồn thẳm sâu. Còn trong men bia, lại là những phút bùng nổ, trào dâng, khi con người muốn phá bỏ mọi ràng buộc để được là chính mình. Và rồi, giữa hương vị ấy, ta bất chợt nhận ra: cuộc sống vốn vô thường, chỉ có yêu thương là còn mãi.
Mỗi sáng mai thức dậy, thấy mình còn thở, còn có thể nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, đã là một điều hạnh phúc. Tôi lấy cà phê vừa được xay từ mẻ rang tối qua. Hít một hơi dài và tự nhủ: những người không thích cà phê, có lẽ là vì họ chưa từng sống đời đủ đắng.
Cà phê vừa được pha, hương thấm đẫm cả không gian. Hơi nóng bốc lên nhè nhẹ, quyện lấy những sợi khói mảnh như mưa bụi lạc giữa ngày đông. Cà phê không chỉ quyến rũ bởi mùi hương, thứ hương có thể khiến người ta nhớ đến mùi tóc sau một giấc ngủ dài, mùi hương thân thuộc của người thương giữa một vòng tay ôm xiết. Mùi hương ấy không xộc vào mà lặng lẽ len lỏi, chậm rãi đánh thức những lớp ký ức đã được phủ mờ bởi lớp bụi thời gian. Và cả bởi vị đắng len vào cuống họng, cái đắng không gắt gỏng, mà trầm, sâu, kéo dài như một nốt trầm ngân lên từ nơi tận cùng của lồng ngực, thôi thúc ta cảm giác được sẻ chia trong yên lặng.
Người ta thường nghĩ mình tỉnh táo vì caffein, nhưng có lẽ, chính vị chát, vị chua, vị đắng ấy mới làm lòng ta dịu lại. Như thể mỗi ngụm cà phê là một lần đối thoại âm thầm với bản thân, với những điều chưa từng được nói ra, với những giấc mơ đã mất, với những người không còn hiện diện nhưng vẫn ở mãi đâu đó trong sâu thẳm tim mình. Đó là vị của những vết thương đã khô ẩn sâu dưới màu thời gian, những cú ngã mà ta chẳng còn thấy đau nhưng vẫn thỉnh thoảng nhói lên khi vô tình chạm nhẹ. Một kiểu đồng điệu giữa ta và những khúc quanh gập ghềnh của cuộc đời, hình xăm hiện diện âm thầm nhưng sâu sắc, in dấu lên thân thể và ký ức, nhắc ta nhớ rằng mình đã từng đau, đã từng dại khờ, và đã từng có giai đoạn không biết làm gì, không biết về đâu, chỉ biết động viên mình nhìn mũi chân mà tiến. Đi một bước thì hay một bước.
Tôi có thể ngồi hàng giờ với một tách cà phê mà không cần ai bên cạnh, không lời trò chuyện, chỉ còn tôi miên man với chính tôi, mà lòng vẫn được lấp đầy. Từng giọt đen sẫm kia là một người bạn đồng hành, không phán xét, không đòi hỏi, chỉ lắng nghe và ở lại.
Cà phê cho tôi một chốn nương tựa nhỏ, ở đó tôi không cần mạnh mẽ, không cần tỏ ra ổn, chỉ cần là chính mình đủ mong manh, đủ nhiều ưu tư, đủ thật. Trong những sáng chậm, trời mưa hoặc chỉ xám xịt, một mình bên tách cà phê, tôi thấy như mình có thể chạm đến sự bình yên mà không phải đi đâu xa. Có lẽ, đó là một phần của sự trưởng thành, khi ta học được cách tự vỗ về chính mình, chỉ bằng mùi hương, bằng vị đắng, và bằng một khoảng lặng biết lắng nghe.
Vị ngọt cuối cùng đến rất muộn, nhưng khi đã đến thì đậm sâu và tinh tế. Như câu nói tôi từng đọc: Nếu mọi chuyện chưa ổn, thì đơn giản là nó chưa đến lúc. Mọi mảnh ghép rồi sẽ khớp. Điều khát khao mong mỏi rồi sẽ đến khi ta đủ kiên nhẫn để chờ và đủ mạnh mẽ để tin. Tôi yêu cà phê không chỉ vì vị, mà còn vì màu – thứ màu nâu hổ phách ấm áp, mộc mạc, vững chãi. Như một vòng tay ôm chặt. Như biển sâu không ồn ào, nhưng dữ dội và bao dung.
Tôi thích cafe, còn bạn tôi thì thích bia. Bạn tôi nói, bia cho con người cảm giác vô lo, mang đến những sôi nổi của cảm xúc. Bia khiến người ta trào lên, bùng ra, sống đúng với những xúc cảm bị giấu kín. Vị đắng của bia khác cà phê. Vị cafe đắng trong, nhưng nhẹ tênh, tan nhanh như một nỗi buồn ngắn hạn. Nó là thứ xúc tác mời gọi những tâm hồn còn đang thương tổn. Men bia thì khác. Người uống bia có thể đang tìm một vẻ đẹp mong manh, lung linh, thứ mà thực tại thô nhám không thể cho. Hoặc, họ đã từ chối thực tại, không muốn lành, cũng không muốn quên.
Cà phê không khiến người ta mê muội. Bia thì có thể. Bạn tôi nói: Người ta có thể uống hàng chục lon bia trong một đêm, để rồi sáng mai khô khốc cả thể xác lẫn tâm hồn. Nhưng cũng chính sự khô khốc ấy, có lúc lại khiến ai đó thấy mình đang sống. Tôi không thích bia, chỉ thích cà phê. Mỗi lần bạn đến thăm, tôi ngồi ôm ly cafe, còn bạn thì nhấp một lon bia lạnh. Khác nhau nhiều thứ, vậy mà chúng tôi cũng đi cùng nhau được cả một quãng đường dài.
Thu về, không có việc gì gấp, tôi không đọc sách, cũng chẳng xem phim. Tôi chỉ ngồi, thật sự là ngồi không. Đeo tai nghe, nghe nhạc, một mình ngồi ngoài hiên, rồi vào nhà lại trùm chăn viết. Cả ngày cứ thế, mà cũng trôi nhanh. Tôi không quan tâm hôm nay là thứ mấy, cũng không buộc mình phải biết còn bao lâu nữa là đến deadline. Từ ngày dừng để ý đến thời gian, cuộc đời tôi hình như nhẹ hẳn đi. Có lúc tôi thấy, chỉ cần một tách cà phê nóng, một ly cafe đá, đôi khi cũng thử một chút bia lạnh, tay còn lại chạm vào những tấm ảnh cũ, tiếng nhạc vang lên từ tai nghe – vậy là đủ để thấy lòng mình được lấp đầy.
Tôi đang viết những dòng này thì nghe tin cô bạn thân đột ngột qua đời vì đột quỵ. Cách đây vài hôm, cô ấy còn nhắn: “Bớt bận thì rủ nhau cà phê”. Mà rồi, chỉ trong một chớp mắt, người muốn đi uống cà phê cùng tôi đã không còn nữa. Cuộc đời vốn vô thường như thế. Chớp mắt, một người rời đi, không ai kịp dặn dò điều gì. Đời người thoảng qua như một làn khói mỏng. Tôi tự dặn lòng, hãy yêu mình, dù đắng, dù chua chát, dù là nỗi đau khắc cốt hay là nỗi buồn thoáng qua thì cũng đừng quên trở lại với cuộc đời, với những người thương, với chính mình.
Đi quá nửa đời người, tôi chợt nhận ra, chỉ yêu thương là ở lại. Còn mọi phù phiếm khác, cứ để gió cuốn đi.