Bình yên trong cơn giông

Có những buổi chiều Hà Nội bất chợt nổi giông, mây đen kéo đến cuồn cuộn, gió gào rít tưởng chừng như muốn cuốn đi tất cả. Thế nhưng, ngay giữa khoảnh khắc dữ dội ấy, khi ta tìm được một chốn dừng chân để lắng lại, ta mới thấy rõ hơn giá trị của hai chữ “bình yên”.

Giông gió ngoài kia bỗng trở thành tấm gương phản chiếu những giông bão từng đi qua trong đời - có những lúc tưởng chừng như gục ngã, nhưng rồi ta lại học cách đứng dậy, mạnh mẽ và an nhiên hơn. Và để ta nhận ra rằng: sau mỗi giông bão, trong ta luôn có một khoảng trời dịu dàng để trở về.

Chiều vừa buông, tôi kịp hoàn thành công việc để trở về với tổ ấm thân thương. Sau ngày dài mệt mỏi, tôi thong thả phóng xe qua những con phố thân quen, để mặc gió lùa qua tóc và ngắm nhìn hoàng hôn đang dần buông. Bầu trời xa xa trông như bảng màu nóng đang pha dở của một họa sĩ đã lãng quên bức tranh, đỏ rực và loang lổ. Gió đầu chiều mát rượi, xen lẫn một chút lạnh lẽo lạ lùng khiến tôi bất giác rùng mình. Dường như có điều gì đó sắp xảy ra.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau, mây đen từ đâu kéo đến, ùn ùn như những con cua khổng lồ lổm ngổm bò qua bầu trời. Chúng dày đặc và hung hãn, hạ thấp dần như muốn nuốt trọn cả không gian. Gió nổi lên từng cơn dữ dội, xoáy tít qua từng con phố, giật tung bao lá cây, bụi bặm và cả sự bình yên mỏng manh của buổi chiều. Ánh sáng tắt vụt. Dòng người hối hả lao nhanh trong tiếng gió, cố gắng tìm một nơi trú ẩn trước khi cơn giông bất ngờ ập tới. Biết rằng không thể về nhà kịp, tôi vội vàng tấp vào một quán cà phê quen nằm nơi góc phố.

Cánh cửa khép lại sau lưng tôi, chặn đứng tiếng gió rít và mưa đập ngoài kia. Không gian bên trong trái ngược hoàn toàn với cơn cuồng phong bên ngoài: dịu dàng, tĩnh lặng và thơm nồng hương cà phê rang xay. Chủ quán đón tôi bằng một nụ cười hiền hậu. Như mọi lần, anh mang ra ly cappuccino nóng với lớp bọt sữa tạo hình bông hoa khéo léo. Tôi chọn ngồi ở chiếc bàn sát cửa kính - chỗ ngồi yêu thích mỗi cuối tuần. Từng vệt nước mưa dội vào mặt kính, trải dài thành những dòng loang lổ như nét ký ức đang mờ dần.

Tôi nhấp từng ngụm cà phê để vị đắng dịu dàng lan dần nơi đầu lưỡi, rồi tan vào cái ngọt ngậy nơi cuống họng. Cảm giác ấy khiến lòng tôi chùng xuống. Tôi bỗng nhớ đến những ngày thơ bé, khi còn hồn nhiên lội mưa cùng lũ trẻ trong xóm, té nước ướt sũng mà vẫn cười vang dưới mái hiên. Khi ấy, giông bão chỉ đơn thuần là hiện tượng thời tiết. Không ai dạy tôi rằng, sau này lớn lên, đời người cũng có những cơn giông chẳng hề báo trước.

Đã từng có những năm tháng, tôi hoảng loạn trước chính giông bão cuộc đời mình. Không ồn ào như bão trời, mà lặng lẽ, âm ỉ trong lòng. Đó là những ngày mất phương hướng, loay hoay giữa những ngã rẽ không lối ra. Tôi từng thất bại, từng vấp ngã đến mức tin rằng mình không thể nào đứng dậy nổi, từng đặt trọn niềm tin vào những điều tưởng chừng bất biến, để rồi cay đắng nhận ra: hóa ra tất cả chỉ mong manh như cơn gió.

Khi ấy, tôi chỉ muốn biến mất. Tôi thu mình lại trong chiếc vỏ kén nhỏ bé, khép kín, tách biệt với thế giới. Tôi không muốn ai nhìn thấy sự kiệt sức, không muốn ai biết nỗi thất vọng âm thầm đang lớn lên trong lòng. Tôi đã từng nghĩ, sẽ chẳng có điều gì giúp mình vượt qua.

Nhưng rồi, thời gian như một người bạn vô hình đã ở bên tôi lặng lẽ. Nó không vỗ về cũng chẳng an ủi nhưng lại giúp tôi học cách đối diện với chính mình. Nó không làm vết thương biến mất, chỉ khiến nỗi đau nhòe dần đi theo tháng năm. Tôi học được cách sống chung với những điều không thể đổi thay, học cách bình tĩnh trước biến cố. Và rồi, tôi dần nhận ra: không phải cơn giông nào cũng đến để phá hủy. Có những cơn giông sinh ra để thanh lọc, để dọn dẹp những điều đã cũ kỹ, không còn phù hợp. Chúng mang theo cả sự khởi đầu với nhiều cơ hội mới.

Mùa về mang theo cơn giông bất chợt khiến tôi chợt sững lại: hóa ra đã hơn nửa năm trôi qua. Tôi bất giác tự hỏi: mình đã sống đúng với những điều mình thực sự khao khát chưa? Mình đã đủ bản lĩnh để tử tế với bản thân và bình thản đối mặt với gian khó mà không gục ngã chưa? Tôi khẽ mỉm cười. Trong góc quán quen, lắng nghe tiếng mưa rơi hòa với hương cà phê thơm nức, tôi thấy lòng mình dịu lại, nhẹ nhàng, thảnh thơi. Và trên tất cả, tôi biết mình đang sống một cuộc sống có ý nghĩa, sâu sắc từ bên trong.

Mưa đã ngớt. Phố lên đèn. Những vệt nước còn loang loáng trên mặt đường phản chiếu ánh vàng nhòe nhoẹt như nét son cuối cùng của bức tranh chiều. Tôi đứng dậy, để lại tách cà phê đã cạn, chậm rãi bước ra phố. Gió vẫn còn, nhưng không còn dữ dội. Tôi hòa vào dòng người đang tất bật, lòng nhẹ tênh. Giông gió qua rồi, bình yên thôi.

Trà Đông

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời