Bắt đầu lại từ những hoang tàn
Bão cuốn phăng nhà cửa, cây cối, để lại tổn thương và khoảng trống trong lòng người. Thế nhưng giữa hoang tàn, xuất hiện sức mạnh diệu kỳ giúp con người đứng dậy, nắm tay nhau bước tiếp.
Khi cơn bão đi qua, thành phố nhỏ nơi tôi sống bỗng trở thành một chốn không còn ánh đèn. Tất cả chỉ còn là những hoang tàn, những đổ nát… Những vẻ đẹp từng làm tôi tự hào bỗng hóa thành những mảng màu đau thương đến nghẹn lòng.
Ba tôi ngồi lặng nhìn căn bếp đã đổ sập. Những làn khói thuốc trắng xoá bay lên từng hồi nặng trĩu. Đã từ lâu, tôi không còn thấy ba hút thuốc… Có lẽ, khi nỗi đau vượt quá điều người đàn ông ấy có thể chịu đựng, khói thuốc mới lại tìm đến như một cách buông bớt nỗi lòng... Má tôi thu mình nơi góc nhà, đôi mắt đỏ hoe, ầng ậc nước. Cả hoàng hôn như đọng lại phía sau những sợi tóc đã bạc vì sương gió và những vất vả đời mình.
Bắt đầu lại từ đâu? Không ai biết. Việc đầu tiên sau khi bão tan, có lẽ chính là nỗi đau khi nhìn thấy những gì từng gắn bó nay chỉ còn là hoang tàn…
Tôi bước ra đường. Không phải để dạo chơi như mọi ngày, mà chỉ để biết thành phố nơi tôi lớn lên đang thế nào. Để rồi nhận ra mắt mình đã đỏ từ lúc nào không hay. Những hàng cây từng xanh mát nay bật gốc chỏng chơ. Cây con ngã rạp bên thân cây mẹ đã gãy đổ. Những khóm hoa từng rực rỡ giờ chỉ còn lại những cành lá xác xơ. Những góc phố từng là nơi tôi dừng lại chụp hình mỗi chiều đi học về… giờ chỉ còn là nỗi xót xa.
Sóng điện thoại chập chờn. Mỗi cuộc gọi thăm nhau đều như một tiếng nấc nghẹn ở hai đầu dây. Ai cũng có mất mát để kể… và cả những nồi niềm không ai muốn nhắc tới.
Chiều xuống… Thành phố ven biển tối đen như mực. Điện chưa về… Cả bầu trời không còn lấy một vệt sáng, như có ai đó vô tình quệt một gam màu u tối phủ kín lên quê hương. Thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại trên đường… là những chùm sáng nhỏ nhoi từ đèn xe máy của những người vẫn phải tiếp tục mưu sinh sau bão. Nhỏ bé, chậm rãi, lập lòe như đom đóm trước mắt tôi…
Ba tôi bảo: Khóc đủ rồi, buồn đủ rồi. Cơn bão mang đi những gì nó muốn. Nhưng ta còn nhau… là còn tất cả. Bắt đầu lại, từ chính nơi ta đã bắt đầu.
Thế là cả nhà tôi cùng nhau dọn dẹp từng mảnh vỡ. Hàng xóm cũng vậy, người gọi người, tay trao tay, dựng lại những mái nhà đã đổ…Và rồi… giữa đống gạch vụn, tôi thấy những tia nắng đầu tiên ló rạng. Bầu trời quang dần. Nắng lại về.
Tôi tin rằng, rồi sẽ có một ngày, miền duyên hải quật cường này sẽ đứng dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bởi những thành phố biết bắt đầu lại từ hoang tàn… sẽ là những thành phố biết nở hoa trong đau thương.
Trong cuộc đời này, bão giông đôi khi đến quá bất ngờ… Nhưng chỉ cần ta còn giữ trong tim mình một niềm tin - thì nơi tăm tối nhất, vẫn sẽ có những vệt sáng để ta bước tiếp.
Sau những bão giông và tan hoang của cuộc đời, điều níu giữ chúng ta lại, có khi chính là tình yêu - thứ tình yêu bền bỉ, không rời bỏ, kể cả khi tất thảy đều trở nên tối tăm. Trong từng giây phút chông chênh ấy, có một người nắm lấy tay ta và nói rằng…“Dù cho mưa, tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời…” Một câu hát như một lời hứa. Một lời hứa níu người ta đứng dậy từ đổ nát, để tin vào ngày mai.
Biện Bạch Ngọc














